Sunday 28 November 2021

Tìm về quá khứ - Quê cũ năm xưa : Hội nghị văn hóa Thư Trì (Nguyễn Hữu Quyền - Di Cảo) - Kỳ 22

 

HỘI NGHỊ VĂN HÓA THƯ TRÌ.

          Thời gian này, Hội Khuyến Nhạc Quần Hiền chúng tôi vẫn tiếp tục hoạt động, thường xuyên tập dượt. So với lúc mới thành lập đã có một sự tiến bộ rõ rệt. Chúng tôi đã tạo được một tiếng vang trong huyện là một Hội Khuyến Nhạc tên tuổi. Hội Văn Hóa huyện đã rất tín nhiệm ban nhạc Quần Hiền.

          Một lần, hội Văn hóa Thư Trì tổ chức Hội nghị Văn hóa toàn huyện với tính cách quy mô, chương trình to tát. Trong chương trình hội nghị, có những mục báo cáo về Bình Dân Học Vụ, bàn luận về Văn học, Thi ca, Kịch nghệ, Âm nhạc … Ban nhạc Quần Hiền được mời đến giúp vui hội nghị như những lần trước. Lần này, đến nơi rồi chúng tôi mới được biết Ban Tổ Chức đã ghi vào chương trình hội nghị mục phát biểu, nói chuyện về âm nhạc, do Hội Khuyến Nhạc Quần Hiền phụ trách. Chúng tôi ngỡ ngàng và quá bất ngờ, chưa biết xử trí ra sao, vì từ trước đến giờ chúng tôi chỉ là những người ưa thích âm nhạc, thường tập hợp với nhau để hòa nhạc mà thôi, hoàn toàn là những kẻ vô danh, chẳng có bao giờ nghĩ đến chuyện phải phát biểu, trình bày về vấn đề âm nhạc trong hội nghị bao giờ. Ban nhạc Quần Hiền đã trót bị nổi tiếng và bị tín nhiệm ở trên huyện . Chúng tôi, nửa muốn nhận lời, nửa muốn từ chối. Tại sao vậy ? Muốn nhận lời vì thực ra Huyện đã tín nhiệm, muốn khuyến khích và muốn dành cho ban nhạc Quần Hiền chúng tôi một vinh dự. Còn như từ chối không nhận lời, thì vì việc này quá sức của chúng tôi lúc đó. Cuối cùng, mọi người đều thấy không thể từ chối hảo ý của huyện, đành phải nhận lời. Nhưng nhận lời rồi, phải làm sao đây ? Anh em đã hội họp, thảo luận và nhất trí đề cử tôi đảm trách việc này. Bây giờ đến lượt tôi lại thấy khó mà từ chối được thiện chí của anh em, cũng như anh em đã không thể từ chối đối với huyện. Lúc đầu tôi do dự, vì thấy là một việc quá lớn đối với một người còn quá trẻ như tôi (18 tuổi). Lát sau nghĩ lại : « Hồi mới 12 tuổi, ta đã từng đại diện cho họ giáo Hội Kê để dự « Ngắm Nhân Tài » ở nhà thờ xứ Gia Lạc, có lẽ còn khó hơn. Vậy việc này ta cứ thử xem sao ? Thêm nữa, lúc đó tôi đã nhớ tới câu danh ngôn của ai đó ngày trước mà ông thày cũ người Pháp đã giảng cho tôi trong lớp hồi còn đi học thời Pháp thuộc : « De l’audace, toujours de l’audace, et encore de l’audace », nghĩa là « phải táo bạo, luôn táo bạo, và còn táo bạo mãi », cũng giống như ý trong câu tục ngữ, ca dao Việt Nam là « Một liều ba bảy cũng liều. Cầm bằng con trẻ chơi diều đứt dây ». Những ý tưởng này đã giúp tôi phấn khởi hẳn lên và rồi hăng hái nhận lời. Anh em đã hoan nghênh nhưng chưa hết băn khoăn, đã cùng nhau, ngay tại chỗ, thảo luận rôm rả về đề tài này giúp tôi. Rất may, lúc đó có anh Hòe là người lớn tuổi nhất trong bọn và cũng là người có kiến thức hơn cả, đã góp ý với tôi khá nhiều, và còn ghi thành dàn bài chi tiết trên giấy cho tôi  đọc đi đọc lại cho khỏi quên.

          Rất may, vừa đúng lúc chuyển mục, đến phần phát biểu của Hội Khuyến Nhạc Quần Hiền. Tôi ung dung, tự tin, khoan thai bước lên diễn đàn hội nghị. Sau những câu mở đầu thường lệ theo thủ tục « Thưa … Thưa … và Thưa … » trước một loạt các vị lãnh đạo, thân hào, nhân sĩ trong huyện và cả đại diện lãnh đạo của tỉnh nữa, tôi vào đế ngay ÂM NHẠC LÀ GÌ ? Không hiểu sao hôm đó, tự nhiên tôi lại như người được dùng thuốc DOPING[1] hay có THẦN ĐỒNG PHỤ NHĨ[2], trở nên bạo dạn, nói năng lưu loát và còn văn vẻ nữa, gần như một nhà hùng biện hay diễn giả nhà nghề. Tôi đã mở đầu bài nói chuyện về âm nhạc như sau :

- “Mọi âm thanh trong vũ trụ, gió lộng ngoài khơi, thác đổ trên ngàn,  thông reo vi vút, chim kêu vượn hót trong rừng … đó là những bản hùng ca thiên nhiên, và còn nhiều, nhiều nữa. Trong phạm vi bài nói chuyện hôm nay, thời gian có hạn, không cho phép tôi được khai triển thêm, mà chỉ thu gọn trong vấn đề âm nhạc hiện hữu của con người đã sáng tác ra, và có ảnh hưởng đến nhân sinh xã hội mà thôi.

- Bây giờ tôi xin nói về âm nhạc là gì ? Âm nhạc là những âm thanh trầm bổng mà ta cảm nhận thấy bằng thính giác trong không gian gần. Những âm thanh trầm bổng ấy kết hợp lại với nhau, lúc khoan lúc nhặt theo một tiết tấu, tạo thành một khúc nhạc, diễn tả tâm tình khi buồn khi vui của con người, tựu trung nó gồm có ba tính chất sau đây :

          1.- Âm nhạc là một ngôn ngữ.

          2.- Âm nhạc là một khoa học.

          3.- Âm nhạc là một nghệ thuật.

Sau khi diễn giảng ba tính chất của âm nhạc nói trên với những thí dụ cụ thể, thính giả có vẻ chú ý ngồi lắng nghe, tôi thêm phấn khởi, rồi vội sang phần kết luận cho chóng xong, vì phần nói về ba tính chất của âm nhạc đã hơi dài.

- Còn âm nhạc đã ảnh hưởng đến nhân sinh xã hội, và nhất là đã ảnh hưởng đến cuộc kháng chiến dành độc lập của chúng ta hiện nay như thế nào ? Quý vị hẳn còn nhớ thời HÁN SỞ TRANH HÙNG xưa giữa Lưu Bang và Hạng Võ. Quân chủ lực của Hạng Võ đều là người nước Sở. Trương Lương đã bầy kế giúp Lưu Bang, dùng âm nhạc làm tâm-lý-chiến, cho người dùng những tiêu, sáo, địch cử những bài quê hương nước Sở trên sông Ô Giang về đêm khuya và hát những bài dân ca Sở, làm cho quân sĩ của Hạng Võ động lòng hoài hương, thương cha mẹ, nhớ vợ con, nên suy giảm tinh thần chiến đấu, dẫn đến bỏ hàng  ngũ  trốn  về. Trận này,  Hạng Võ  đã  thất  bại  lớn vì  « Tiếng địch sông Ô » của Trương Lương ! Rồi gần đây, trong trận TRUNG NHẬT CHIẾN TRANH, Trung Hoa đã tung ra bài « Hà Nhật Quân Tái Lai »[3] để ca hát địch vận. giọng điệu thiết tha, u buồn. hoài niệm, cốt để những chàng chiến binh Nhật xa nhà nhớ đến quê hương. Để đối phó, phía Nhật cũng làm ra bài TRUNG HOA DẠ KHÚC[4] nhịp điệu vui tươi, nhộn nhịp, kích thích những du khách nào đã từng đến Trung Hoa cũng phải lưu luyến và mong được ở lại nơi đây.

- Tôi xin nói thêm là, tình hình ở Việt Nam ta hiện giờ, như quý vị đã thấy : Những bài « Tiến quân ca » (Văn Cao), « Chiến sĩ Việt Nam » (Văn Cao), « Diệt phát-xít » (Nguyễn Đình Thi), « Đoàn quân đi » (Lê Quý Hiệp), « Xuất quân » (Phạm Duy), « Tiếng gọi lên đường » (Hùng Lân) và « Đời sống mới » (Nguyễn Đức Toàn) … cùng nhiều bài khác nữa, đang thịnh hành trên khắp nước trong cuộc TRƯỜNG KỲ KHÁNG CHIẾN này, là những bản hùng ca cách mạng đã nâng cao, hun đúc tâm hồn thanh thiếu niên,

đóng góp rất nhiều cho việc khêu gợi lòng yêu nước và ý chí quật cường của dân tộc.

          Kính thưa quý vị, trên đây là một số thiển ý tôi vừa trình bày cũng đã tạm đủ để thấy được ảnh hưởng tích cực của âm nhạc đến xã hội nhân sinh như thế nào. Vậy xin phép được kết thúc bài nói chuyện nơi đây. Chân thành cảm ơn quý vị đã dành thì giờ lắng nghe Kính chúc hội nghị gặt hái được những thành công tốt đẹp. Xin kính chào quý vị.

          Một tràng pháo tay khen thưởng vang dội hội trường. Tôi cúi đầu chào và bước xuống khỏi diễn đàn, rồi khoan thai trở về chỗ ngồi cùng các bạn trong ban nhạc, cùng nhau hòa tấu luôn hai bài « Tiếng gọi lên đường » và « Đời sống mới » như là để minh họa cho bài nói chuyện vừa qua.



[1] DOPING : một loại thuốc kích thích thể lực, thường dùng cho ngựa đua hay cho những vận động viên thể thao rước khi vào trường đua.

[2] THẦN ĐỒNG PHỤ NHĨ : Vị thần linh theo sát bên mình, nhắc nhở bên tai những điều phải nói và đôi khi những việc phải làm.

[3] « Hà nhật quân tái lai » đọc theo giọng Tàu là « Hò duỵch quắn chỏi lùi » nghĩa là « Ngày nào thì chàng trở lại » tức bài Tango Chinois chúng ta thường nghe.

[4] « Trung Hoa dạ khúc » tức bài NUIT CHINOISE,  « Khúc nhạc Đêm Trung Hoa »  vui tươi mà chúng ta cũng vẫn thường nghe ở vũ trường.

Saturday 27 November 2021

Tìm về quá khứ - Quê cũ năm xưa : Hồi cư về Tam Tỉnh (Nguyễn Hữu Quyền - Di Cảo) - Kỳ 21

 

HỒI CƯ VỀ TAM TỈNH.

          Hồi này, chiến cuộc có phần lắng dịu, vì có lẽ cả hai đối phương trong cuộc chiến đều cần dừng lại để dưỡng sức. Pháp thì cần chấn chỉnh lại những vùng vừa chiếm được. Phía Việt Nam cũng cần nghỉ dưỡng sức một thời gian để củng cố lực lượng kháng chiến lâu dài. Dân Tam Tỉnh, nhiều gia đình đã lác đác hồi cư. Gia đình tôi sau cùng cũng hồi cư về quê nhà. Về quê nhà chưa được bao lâu thì gặp lúc Nhà nước đưa ra chính sách diệt giặc. Có ba thứ giặc : giặc NGOẠI XÂM, giặc DỐT và giặc ĐÓI. Giặc đói thì đã diệt xong. Chỉ còn hai thứ giặc là giặc NGOẠI XÂM và giặc DỐT. Giặc ngoại xâm được đặt trong chính sách TRƯỜNG KỲ KHÁNG CHIẾN, còn giặc Dốt thì đặt trong chính sách BÌNH DÂN HỌC VỤ. Phong trào Bình Dân Học Vụ lên cao hơn bao giờ hết. Ở Tam Tỉnh, xóm nào cũng có lớp Bình Dân học vụ. Tôi đã xung phong trở thành một giáo viên Bình Dân học vụ trong làng. Học viên của các lớp BDHV này, đa số là các bà lớn tuổi hoặc sồn sồn, có cả các cô nữa. Đây là những người, trước đây chưa có dịp đến trường để học, nên còn mù chữ. Tôi còn nhớ những bài giảng khi đó như sau : Chữ I và chữ T đều giống nhau, cả hai đều có móc, được đặt thành vè cho dễ nhớ là : I, TỜ giống móc cả hai. « I » ngắn có chấm, « Tờ » dài có ngang và « O » tròn như quả trứng gà, « Ô » thời đội mũ, « Ơ » là thêm râu. Vui đáo để !

Rồi còn  có những câu ca cổ động như là :

          «  Ai về chợ huyện Thanh Vân

          Hỏi thăm cô Tú đánh vần được chưa ?

          Đánh vần năm ngoái năm xưa

          Năm nay quên hết nên chưa biết gì ! »

          Ngoài ra, để thúc đẩy việc XÓA NẠN MÙ CHỮ, ở Thư Trì người ta còn lập ra những trạm kiểm soát trên những đường Liên xã hay trên đường làng để khảo chữ những người qua đường. Bất cứ ai đi qua cũng phải trả lời, đọc được những chữ mà kiểm soát viên đưa ra hỏi, hay ít ra cũng phải đánh vần được, thì mới được cho đi qua. Người nào không đọc được  hay chưa đánh vần được thì phải lộn trở về. Ai được đi tiếp thì qua một cái cổng có kết hoa lá và những lời chào thắm thiết, còn những người phải trở về thì phải qua một cái cổng xập xệ với những lời lẽ chê bai. Nhờ vậy mà phong trào Bình Dân Học Vụ diệt giặc DỐT, chỉ sau ít tháng đã đạt được kết quả tốt.

Friday 26 November 2021

Tìm về quá khứ - Quê cũ năm xưa : Đi tản cư vào Riền (Nguyễn Hữu Quyền - Di Cảo) - Kỳ 20

 

ĐI TẢN CƯ VÀO RIỀN

          Chúng tôi đã chọn làng Riền để đến tản cư. RIỀN là một làng quê cổ kính, ở cách xa Tam Tỉnh khoảng trên 10 km, ở trong sâu thuộc huyện Duyên Hà. Nơi đây không thuận lợi cho quân đội Pháp chiếm đóng hay đổ bộ từ Namđịnh sang càn quét. Riền là tên gọi thông tục ở bên ngoài, còn trong giấy tờ chính thức thì là làng Duyên Lãng, tức giáo xứ Duyên Lãng thuộc địa phận (giáo phận) Bùi Chu bây giờ. Khi Thái Bình chưa được tách ra thành địa phận riêng như ngày nay, thì Duyên Lãng vẫn còn thuộc quyền cai quản của Bùi Chu, mặc dầu Bùi Chu nằm trong lãnh thổ của Namđịnh. Duyên Lãng thường là nơi đón nhận những chủng sinh của Bùi Chu gửi sang để rèn luyện và thực tập. Do đó, những ngày tản cư ở Riền, anh em tôi (ông Quyến và tôi) sau những buổi lễ ở nhà thờ thường hay có dịp tiếp xúc với những chủng sinh này để chuyện trò về thời cuộc hay hòa nhạc với nhau. Ở đây, chúng tôi đã quen thân với một tu sĩ là Thầy Sáu Trần Đức Huynh. Mấy năm sau, khi Thái Bình được tách ra thành lập địa phận riêng, những tu sĩ vốn ở Bùi Chu trước đây lại được trở về địa phận gốc. Thầy Sáu (sáu chức) về Bùi Chu được thụ phong Linh mục (bảy chức) và trở thành Linh mục Hiệu trưởng trường Trung học HỒ NGỌC CẨN Bùi Chu, hồi Bùi Chu và Phát Diệm trở thành hai tỉnh mới của quốc gia Việt Nam hồi đó. (thời Quốc Trưởng Bảo Đại). Chuyện liên hệ của ông Quyến và tôi với Bùi Chu còn dài. Xin sẽ được kể tiếp ở một chương sau.

          Ở làng Riền, gia đình tôi đến tản cư tại nhà  ông Chánh Trượng một dân vai vế trong làng. Hai ông bà chủ nhà rất niềm nở, đã vui vẻ đón tiếp gia đình chúng tôi, không những không phải thuê mướn gì cả, mà còn dành cho chúng tôi ở những chỗ tốt nhất trong nhà. Phải nói đây là một điểm son trong thời kỳ tản cư hồi kháng chiến chống Pháp, vì ở tất cả các địa phương có người tản cư đến ở, mọi người đều được đón tiếp như vậy. Nhà ông Chánh Trượng, tương đối rộng rãi, mát mẻ và nhất là không có trẻ con. Chỉ có ao nước trong nhà là rất thiếu vệ sinh : nước trong ao là nước của một ao tù, lưu cữu đã từ nhiều năm, màu xanh lè, và trong nước lúc nhúc những sinh vật li ti, khi có những tia nắng xuyên qua trông rất rõ. Nhất là đỉa thì thật là kinh khủng ! Khi có người khuấy nước để rửa tay, rửa chân hay làm gì đó, thì  lũ đỉa con thấy động, nhâu nhâu bơi ra, lúc nhúc trông đến phát sợ. Vì vậy, sau đó ít lâu gia đình tôi lấy cớ này nọ phải dọn sang tản cư ở làng Mạc, là một làng nhỏ cách Riền một cánh đồng khá rộng. Ở đây, gia đình tôi  cũng lại được ông chủ nhà là ông Chánh Thống, một lão nông chất phác, cùng với cả nhà đón tiếp  một cách niềm nở, chân tình. Gia đình tôi ở đây được vừa ý và đã tá túc ở đây cho đến lúc hồi cư về quê nhà.