Thursday, 27 March 2014

Nghị quyết của Quốc hội nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa về vấn đề đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà


Nghị quyết của Quốc hội nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa về vấn đề đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà


Nghị quyết được ban hành ngày 18 tháng 1 năm 1957 và hết hiệu lực ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Sau khi nghe và thảo luận bản báo cáo của Chính phủ về vấn đề đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà,
ĐÃ NHẬN ĐỊNH VÀ QUYẾT NGHỊ:
1. Từ khoá họp Quốc hội lần thứ 5 đến nay; nhân dân ta từ Bắc chí Nam và kiều bào ở nước ngoài đã tăng cường đoàn kết trên cơ sở bản cương lĩnh của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và tiếp tục kiên quyết đấu tranh cho sự nghiệp thống nhất nước nhà.
Nhưng do âm mưu phá hoại của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai, cuộc tổng tuyển cử tự do trong cả nước như hiệp nghị Giơ-ne-vơ quy định đã không thực hiện được đúng kỳ hạn.
Trước tình hình ấy, Quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hoà một lần nữa xác định lập trường của nhân dân và Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hoà là kiên quyết nêu cao ngọn cờ hoà bình thống nhất, tiếp tục đấu tranh để thực hiện thống nhất nước nhà trên cơ sở độc lập và dân chủ bằng phương pháp hoà bình, và nhận đó là một cuộc đấu tranh cách mạng lâu dài gian khổ nhưng nhất định thắng lợi.
Lực lượng đoàn kết và đấu tranh của toàn dân ta từ Bắc chí Nam là lực lượng quyết định trong cuộc đấu tranh ấy.
Hiệp nghị Giơ-ne-vơ là cơ sở pháp lý quốc tế quan trọng giúp cho ta đẩy mạnh cuộc đấu tranh cho thống nhất.
2. Căn cứ nhận định trên, Quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hoà nhất trí tán thành chủ trương của Chính phủ tiếp tục những nhiệm vụ sau đây:
- Ra sức củng cố miền Bắc về mọi mặt làm cơ sở vững chắc cho cuộc đấu tranh thống nhất nước nhà;
- Giữ vững và phát triển phong trào đấu tranh của nhân dân miền Nam;
- Tăng cường đấu tranh ngoại giao, tranh thủ sự đồng tình và ủng hộ của nhân dân và Chính phủ các nước yêu chuộng hoà bình trên thế giới;
- Trước mắt phải hết sức tăng cường cuộc đấu tranh để khôi phục và phát triển quan hệ bình thường giữa miền Bắc và miền Nam.
Trong các nhiệm vụ trên đây, Quốc hội nhận định công cuộc củng cố miền Bắc có ý nghĩa quyết định đối với sự nghiệp đấu tranh thống nhất và nhấn mạnh trong khi củng cố miền Bắc cần chú trọng tranh thủ miền Nam.
Quốc hội đã thảo luận về sự lãnh đạo của Chính phủ đối với công cuộc đấu tranh thống nhất trong thời gian qua và đề nghị Chính phủ chú trọng tăng cường hơn nữa việc lãnh đạo về tư tưởng cũng như về tổ chức để thúc đẩy cuộc đấu tranh tiến lên.
Để đoàn kết rộng rãi toàn dân trên cơ sở bản cương lĩnh của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hoà hoan nghênh mọi cố gắng, mọi cống hiến của tất cả những người Việt Nam yêu nước cho sự nghiệp thống nhất nước nhà; hoan nghênh mọi sự tiếp xúc, trao đổi ý kiến giữa các cá nhân, các đoàn thể ở miền Bắc, miền Nam, trong nước, ngoài nước, nhằm thống nhất hành động chống đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai, phấn đấu cho một nước Việt Nam hoà bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh.
3. Về việc thi hành hiệp nghị Giơ-ne-vơ, Quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hoà một lần nữa tuyên bố lập trường của nhân dân ta là tôn trọng và tiếp tục thi hành hiệp nghị, đồng thời đòi các bên liên quan cũng phải tôn trọng và tiếp tục thi hành hiệp nghị.
Quốc hội thấy cần nhắc đến sự cố gắng của Uỷ ban quốc tế giám sát và kiểm soát ở Việt Nam đối với việc củng cố hoà bình, thi hành hiệp nghị Giơ-ne-vơ trong hai năm qua.
Quốc hội nhận định rằng về pháp lý, cũng như về thực tế và bằng việc làm, chính quyền miền Nam đều bị hiệp nghị Giơ-ne-vơ ràng buộc và có trách nhiệm phải tiếp tục thi hành hiệp nghị. Chính phủ Pháp là một bên ký hiệp nghị Giơ-ne-vơ có phần trách nhiệm của mình trong việc tiếp tục thi hành hiệp nghị ấy.
Để thực hiện các điều khoản của hiệp nghị Giơ-ne-vơ về thống nhất Việt Nam, Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hoà đã đồng ý thi hành những đảm bảo cần thiết cho một cuộc tổng tuyển cử thực sự tự do và dân chủ. Chỉ cần có hội nghị hiệp thương để hai bên thoả thuận với nhau về việc thực hiện nguyên tắc đó.
Nhưng chính quyền miền Nam cho đến nay vẫn tiếp tục phá hoại hiệp nghị Giơ-ne-vơ, tiếp tục cự tuyệt hiệp thương với miền Bắc. Chính quyền miền Nam đã làm trái với nguyện vọng tha thiết của toàn dân ta. Họ phải chịu trách nhiệm đối với nhân dân và Tổ quốc về việc kéo dài tình trạng chia cắt đất nước.
4. Cuộc đấu tranh thống nhất hiện nay mặc dù gặp nhiều khó khăn trở ngại do đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai gây ra, nhưng với tinh thần đấu tranh anh dũng của đồng bào miền Nam, với sự đoàn kết nhất trí của đồng bào toàn quốc và kiều bào ở nước ngoài, Quốc hội nước Việt Nam dân chủ cộng hoà tin chắc rằng cuộc đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà nhất định sẽ giành được thắng lới cuối cùng.

Người Anh hùng sau “viên đạn nóng” trên cao nguyên (Trúc Lâm - Thanh Tra)



Người Anh hùng sau “viên đạn nóng” trên cao nguyên
Cập nhật: 29/01/2012 00:54
(Thanh tra) - Sau “viên đạn nóng” trên Cao nguyên ám sát Tổng thống Ngô Đình Diệm, là những lời khai ly gián, dẫn đến cuộc đảo chính giết chết anh em Diệm - Nhu. Nhắc đến chiến tích này, không ai có thể quên Anh hùng lực lượng vũ trang Phan Văn Điền - người anh Mười Thương của những chiến sĩ tử tù và Lịch sử tình báo cách mạng Việt Nam…
  • Người Anh hùng sau “viên đạn nóng” trên cao nguyên
Anh hùng LLVT Phan Văn Điền với những tư liệu hoạt động cách mạng
Thành người cách mạng
Mười Thương tên thật là Phan Văn Điền, sinh ngày 18/8/1935 tại xã Nghi Thiết, Nghi Lộc, Nghệ An. Thân sinh ra ông là cụ Phan Văn Đồng, từng bị bắt đi lính cho Pháp nhưng sau làm binh biến và hy sinh trong Cuộc khởi nghĩa Đô Lương. 

Năm 10 tuổi, một lần lính Nhật ở Diễn Châu rủ Mười Thương đi chơi Vinh, nhưng lại đẩy ông lên xe chạy thẳng vô Sài Gòn. Trong thời gian ở với quân Nhật, chúng thường sai Mười Thương đi mua thức ăn, nhờ vậy ông quen và được ông Đinh Văn Châm người Thái Bình nhận làm con nuôi với tên mới Đinh Văn Lộc. 

Khoảng tháng 10/1946, ông Châu Văn Viễn người của cơ sở cách mạng nói với Mười Thương: “Mày có muốn đánh Tây thì mai khi chuông Nhà thờ Vũng Tàu đổ, anh dẫn đi kháng chiến”. Hai năm sau, thấy Mười Thương thông minh và gan dạ, Ban Quân báo tỉnh đội Bà Rịa cho đi học lớp Thiếu sinh quân, rồi trở về làm cận vệ cho Chính ủy Trung đoàn 307 thuộc Quân khu Miền Đông. 

Khi quân đội giáo phái Cao Đài thân Pháp từ Tây Ninh về  đóng quân ở Bà Rịa, Mười Thương được phái trở lại làm “liên lạc đặc biệt” giữa Thiếu úy Phạm Ngọc Chẩn, Trưởng đồn Bờ Đập với Ban chỉ huy Quân báo Tỉnh đội. Nhưng khi đó Phó đồn Bờ Đập là Chuẩn úy Danh, nghi Thiếu úy Chẩn là người của Việt Minh nên báo cho chỉ huy Pháp, và Bộ tư lệnh Cao Đài rút Thiếu úy Chẩn về Tây Ninh. Mười Thương cũng được tổ chức bố trí theo Thiếu úy Chẩn về Tây Ninh, nhưng khi vừa đến nơi, cả hai đã bị quân Cao Đài bắt giữ. Thiếu úy Chẩn là em ruột Tư lệnh Cao Đài miền Tây, Trung tá Phạm Ngọc Trấn, cũng là thầy của Tư lệnh Cao Đài miền Đông Trịnh Minh Thế, nên Trịnh Minh Thế ra lệnh thả Thiếu úy Chẩn và Mười Thương. 

Biết Trung tá Trấn là người của Giáo chủ Cao Đài Phạm Công Tắc, được điều sang giữ chức Chỉ huy trưởng Lực lượng Cơ thánh bảo vệ Trung ương Cao Đài, Mười Thương đổi tên thành Phạm Công Phú như một hàm ý bà con của Giáo chủ, và được Trung tá Trấn đưa về nhà ở, rồi cho đi học. Hàng ngày, luôn bên cạnh hầu trà Trung tá Trấn trong các buổi tiếp Sĩ quan Pháp, quan chức ngụy quyền, và chức sắc giáo phái, Mười Thương nghe và nắm hết âm mưu của địch. 

Đầu năm 1949, lấy cớ xin về Vũng Tàu “tìm người nhà”, Mười Thương theo Đội trưởng Công an xung phong Tây Ninh ra chiến khu học tập lớp cách mạng. Do đã tạo được mối quan hệ với gia đình ông Trấn và Giáo chủ Phạm Công Tắc, nên sau lớp học tập, Mười Thương được Công an Châu Thành phái trở lại Cao Đài tiếp tục hoạt động.
  
Thoát họa nhờ con gái Tỉnh trưởng
Chiến thắng Điện Biên Phủ và Hiệp định Genève năm 1954 được ký kết, trong lúc chờ Tổng tuyển cử thống nhất đất nước, thì Đế quốc Mỹ trở mặt, dựng nên Chính phủ tay sai Ngô Đình Diệm, với ý đồ biến miền Nam thành căn cứ quân sự, tấn công miền Bắc hòng chiếm nước ta. Nắm được âm mưu này, Đảng đã chủ trương một bộ phận cán bộ trung kiên ở lại miền Nam bám đất, bám dân, lãnh đạo quần chúng đấu tranh buộc địch thi hành Hiệp định. Là Ủy viên Ban địch tình, Mười Thương được người của cơ sở đưa vào làm Phó ty Thông tin tỉnh Tây Ninh, ở trong gia đình cách mạng Sáu Lan, tiếp tục bám Cao Đài cùng ngụy quyền Sài Gòn và các đảng phái. 

Được một thời gian, Mười Thương tình cờ gặp Nguyễn Văn Đèo, vốn cùng hoạt động trước đây đầu hàng theo địch và bị tên này nghi, nên từ đó sau giờ làm việc Mười Thương không dám về nhà mà ngủ lại ngay trong Dinh Tỉnh trưởng Nguyễn Văn Vàng. Thấy Mười Thương đẹp trai và hát hay, cô con gái Tỉnh trưởng tên là Nguyễn Kim Loan vừa học xong Trường Marie Curie ở Sài Gòn đem lòng yêu mến. Tên Đèo biết vậy nên không dám bắt, mà báo cho Tổng nha Cảnh sát ở Sài Gòn ra lệnh bắt Mười Thương, nhưng trong Tổng nha lại có người của ta báo về, nên ông được bố trí rút vào bí mật. 

Trước tình thế địch ra sức phá hoại Hiệp định Genève, Trung ương Đảng đề ra “Đường lối cách mạng Miền Nam”, chủ trương “đấu tranh chính trị kết hợp vũ trang diệt ác” bảo vệ cơ sở Đảng, không cho địch phá hoại phong trào cách mạng. Mười Thương được giao nhiệm vụ theo dõi, lên kế hoạch diệt Tổng thống Ngô Đình Diệm. 

Theo quy luật, cứ Noel hàng năm, Diệm cùng gia đình từ Dinh Độc lập ra Nhà thờ Đức Bà mừng lễ Giáng sinh. Tổ chức bố trí Mười Thương cùng Lê Văn Cửu, là người của ta đưa đi học Anh văn về làm phiên dịch cho Cố vấn Mỹ, vào Nhà thờ để lên phương án. 

Thường mỗi lần Giáng sinh tại nhà thờ Đức Bà, Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Thục, Ngô Đình Nhu, Trần Lệ Xuân và Tổng giám mục địa phận Sài Gòn ngồi ở hàng ghế đầu, sau đó là các Bộ, thứ trưởng, và chức sắc giáo phái. Theo kế hoạch trong đêm ngày Noel 1956, Mười Thương và Lê Văn Cửu, mỗi người một khẩu súng ngắn 9 li đứng cách Diệm 6 hàng ghế. Khi Tổng giám mục rung chuông làm lễ, thì 2 khẩu súng nhằm vào đầu và ngực của Diệm nổ súng. Còn 2 người hỗ trợ bên ngoài, đứng tại 2 trạm biến thế (ở đường Tự Do và Duy Tân - nay là đường Đồng Khởi và Phạm Ngọc Thạch) sẽ cúp cầu giao điện và tung lựu đạn khói, khi đó, Mười Thương và Lê Văn Cửu sẽ thoát ra ngoài. Kế hoạch được bố trí rất hay, xong trước giờ hành lễ khoảng 15 phút, Tổng thống Ngô Đình Diệm không tới. Năm đó, Diệm dự lễ Noel tại Khu trù mật Đức Huệ, nơi tập trung của Thiên Chúa giáo di cư ở Long An. 

Tiếng súng trên Cao nguyên
Được tin tình báo, ngày 22/02/1957, Tổng thống Ngô Đình Diệm sẽ dự lễ cắt băng khánh thành Hội chợ kinh tế Cao nguyên, nhưng thực chất là lên dàn xếp với tổ chức ly khai người Thượng, chống lại Giáo phái Cao Đài thân Pháp. 

Nhận nhiệm vụ giết Diệm, Mười Thương lên Đak Lak, tìm hiểu rồi về Sài Gòn lên phương án báo cáo. Được cơ sở bố trí, Mười Thương giao cô Cao Thị Nhung ở Đoàn văn công vụ Chuẩn bị giấy tờ hợp pháp để vô lễ đài, theo dõi cách bố trí của địch vào giờ chót, và hẹn ngày Khai mạc hội chợ. Ngày 22/02/1957, Mười Thương ém vũ khí trong người, cùng nữ giao liên Nguyễn Thị Vân lên Ban Mê Thuột, đến quán cà phê hẹn trước với cô Nhung nhận thư mời và huy hiệu vào hội chợ. Lúc này Tổng thống Ngô Đình Diệm đang trên đường đến Khu trung tâm hội chợ... 

Trong vòng vây cảnh sát và mật vụ dày đặc, Mười Thương đã tiếp cận Ngô Đình Diệm ở khoảng cách khoảng 10 mét. Khi đến giờ hành lễ, Mười Thương đưa súng nhắm ngực trái của Diệm nổ viên đạn đầu tiên. Viên đạn lẽ ra trúng Ngô Đình Diệm chính xác, nhưng tên Bộ trưởng Bộ Canh nông hám danh cặp kè bên Tổng thống Đỗ Quang Công đã hứng thay và gục ngay tại chỗ. Những viên đạn tiếp sau không nhảy được lên nòng, dù súng đã được Mười Thương thử ngọt 10 viên đạn ở nhà trước đó. Thì ra khi chuẩn bị từ ngày hôm trước, Mười Thương đã nạp trọn 22 viên đạn để dự phòng khi bắn trượt viên này còn viên khác, nên vô tình đã làm lò so hộp tiếp đạn bị liệt. 

Mười Thương lên cơ bẩm định bắn tiếp, thì bị một tên Thượng sĩ vừa hoàn hồn chụp tay bẻ lui, ngáng chân ông té xuống, và mười mấy tên khác đè lên. Mười Thương hô to “Tau cho tụi bây chết chung cùng lựu đạn”, chúng tưởng thật bung ra, ông xách súng nhào tới lần nữa, nhưng sau đó bị bọn cảnh sát bắt giữ. Lập tức Ngô Đình Nhu, Cố vấn chính trị Phủ Tổng thống ra lệnh “Tịch thu hết máy ảnh, máy quay phim của thông tấn báo chí trong, ngoài nước”, và ra lệnh “không được tường thuật, chỉ đưa tin xảy ra vụ mưu sát nhưng Tổng thống thoát nạn, hung thủ bị bắt”. 

Ly gián thắng lợi
Bọn địch đưa Mười Thương về Tiểu khu Ban Mê Thuột.  Câu đầu tiên Ngô Đình Nhu hỏi: “Ai tổ chức cho mày giết Tổng thống?”. Theo phương án ly gián đã định, Mười Thương khai: “Thiếu tướng Mai Hữu Xuân và Liên minh Cao Đài”. Giám đốc mật vụ Phủ tổng Thống Trần Kim Tuyến lập tức ghi tên những Sĩ quan có mặt, đề phòng có người mật báo cho Mai Hữu Xuân. 

Sau 15 phút, Mười Thương được giải về Ty Cảnh sát đánh đập tra khảo suốt đêm. Người hỏi cung Mười Thương sáng hôm sau là Trung tá Đặc ủy tình báo Ngụy Tạ Thành Long, người từng là Giáo viên dạy Mười Thương khi ở Tây Ninh. 

Trung tá Long: “Mày học trường nào?”. Mười Thương: “Học đạo đức Trường Lê Văn Trung”. Trung tá Long hỏi tiếp “Giám đốc là ai?”. Đáp: “Nguyễn Hữu Lương lấy cô Hồ Kim Quang, Phó Giám đốc là thầy Phán, em cố Trung tá Phạm Ngọc Trấn chỉ huy trưởng Cơ thánh vệ”. Nghe khai một mạch, Trung tá Long không hỏi nữa và bỏ đi. 

Đêm hôm sau chúng lại đưa Mười Thương lên hỏi cung. Vừa bước vào Văn phòng Trưởng ty Cảnh sát, Mười Thương thấy bảng tên “Thiếu tướng Mai Hữu Xuân”. Bất ngờ và đang suy nghĩ “Sao khai vậy mà tụi nó lại đưa chính Mai Hữu Xuân từ Sài Gòn lên tra khảo”, thì Xuân đưa tấm ảnh 4x6 ra hỏi: “Mày khai người tổ chức ám sát Tổng thống, vậy biết đây là ai không”. Mười Thương nói ngay: “Là Thiếu tướng Nguyễn Văn Mạnh, Phó tư lệnh Liên minh Quốc gia, em rể cố Trung tướng Trịnh Minh Thế”. Nghe vậy, Mai Hữu Xuân bỏ tấm ảnh vào túi, đứng dậy đi luôn. Ngày hôm sau, Mười Thương được đưa về biệt giam tại Sở mật vụ Sài Gòn, sau đó trở thành tù chính trị Côn Đảo, đến năm 1965 thoát ngục trở về tiếp tục hoạt động cách mạng. 

Vấn đề là, trong Phủ Tổng thống Ngụy thời kỳ đó có hai phe: Phía Diệm Nhu do Mỹ dựng lên, còn hàng ngũ tướng tá quan chức khác lại do Pháp để lại. Nên khi Mười Thương khai Thiếu tướng Xuân và Liên minh Cao Đài tổ chức giết Diệm, thì Ngô Đình Nhu cũng bố trí những tên có quan hệ với Cao Đài hỏi cung để kiểm chứng, và cuối cùng Diệm - Nhu tin là người của Liên minh Cao Đài tổ chức ám sát Diệm.

Ngay sau đó, Thiếu tướng Mai Hữu Xuân, Giám đốc Nha an ninh quân đội bị điều làm Đại sứ Philippine, Trung tướng Dương Văn Minh, Tư lệnh Biệt khu thủ đô bị điều sang Tổng thư ký Bộ quốc phòng. Trung tướng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trần Văn Đôn, người có mặt trong chuyến lên Cao nguyên “nhảy đầm” với Trần Lệ Xuân, bị đưa ra Huế làm Tư lệnh Vùng I. Còn Nguyễn Hữu Châu, Bộ trưởng Phủ Tổng thống chạy sang Pháp. 

Từ đó trong nội bộ địch, mâu thuẫn giữa các phe thân Pháp và Mỹ ngày càng sâu rộng, đỉnh điểm là cuộc đảo chính năm 1963 lật đổ Ngô Đình Diệm. Phó Chủ tịch Hội đồng đảo chính Mai Hữu Xuân, khi bắt giữ và trên đường áp giải Diệm - Nhu về từ Nhà thờ Cha Tam, Chợ Lớn, đã điện hỏi Dương Văn Minh, Chủ tịch hội đồng quân nhân: “Xử lý thế nào?”. Minh nói: “Tùy ông”. Và Mai Hữu Xuân đã giết luôn anh em Diệm - Nhu. 

Quả là “Diệm không chết bằng viên đạn nóng trên Cao nguyên, nhưng chết vì viên đạn ngầm” bởi lời khai ly gián của Mười Thương. 

Sau này, các đồng chí Mai Chí Thọ, Trần Quốc Hương, Cao Đăng Chiếm, những người đã từng lãnh đạo Trung ương Cục miền Nam đánh giá: “Viên đạn diệt Diệm ở Ban Mê Thuột thực sự có giá trị kích thích phong trào”. Bởi từ năm 1954 đến 1957 địch ráo riết bắt giết cán bộ Đảng viên và đàn áp phong trào cách mạng, nhưng ta không được nổ súng. Khi có “Đường lối cách mạng Miền Nam” kết hợp đấu tranh chính trị với vũ trang diệt ác, mà đỉnh cao là từ tiếng súng diệt Diệm trên Cao nguyên, thì phong trào cách mạng lại bùng lên mạnh mẽ.

Đóng góp vào những chiến công chói lọi, cùng với hàng chục tấm Huân chương cao quý nhất, nhân Kỷ niệm 30 năm ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, Phan Văn Điền với những bí danh hoạt động trong lòng địch như Đinh Văn Lộc, Phạm Công Phú, Mười Thương đã được Đảng và Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang.
Trúc Lâm

Gặp người từng làm đảo điên chính trường Sài Gòn (Kỳ Quan - Tuần Việt Nam)


Gặp người từng làm đảo điên chính trường Sài Gòn


Ông là Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân, là tử tù từng bị giam cầm ở Côn Đảo, là "bạn tù" của những nhân vật chóp bu Sài Gòn như Phan Khắc Sửu ("quốc trưởng"), Trần Văn Hương (Tổng thống Sài Gòn). Ông chính là người đã nổ "phát súng trên cao nguyên" ám sát Ngô Đình Diệm, làm đảo điên chính trường Sài Gòn, dẫn đến sự sụp đổ của chế độ Diệm - Nhu, góp phần vào thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta.
Ông là người thương binh đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Một mình ông hứng trọn 1 trái bom Mỹ, thế mà ông vẫn sống, chỉ bị mất 1 chân. Chỉ với 1 chân, mà ông vẫn tiến vào giải phóng Sài Gòn. sự kiện nón

Người Nghi Lộc ở Tây Ninh
Trước mặt tôi là người thương binh chân trái cụt ngang đùi, người làm đảo điên chính trường Sài Gòn cách đây 50 năm. Nhà ông ở thị xã Tây Ninh, cách không xa Toà thánh Cao Đài Tây Ninh - nơi ông đã có thời gian dài làm "người lính giáo phái Cao Đài". Trong nhà ông, có một bức trướng được treo trang trọng với nội dung: "Phát súng cao nguyên án tử tù không số - Tổ quốc lưu danh niên sử tạc anh hùng" do những người đồng hương Nghi Lộc (Nghệ An) ở Tây Ninh tặng ông. Hành trình từ một cậu bé tên là Phan Văn Điền đói khổ từ vùng quê Nghi Lộc đến người thương binh anh hùng Hà Minh Trí trên đất Tây Ninh là cả câu chuyện dài ly kỳ, gắn với hầu hết các sự kiện lớn trong cuộc chiến 30 năm giành độc lập của dân tộc ta.
Cha chết, mẹ có chồng khác, rồi nạn đói năm Ất Dậu đã xô dạt cậu bé Điền cùng người bà mù loà khỏi vùng quê nghèo xã Nghi Thiết, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An, đi xin ăn ven quốc lộ thuộc huyện Diễn Châu. Một chiếc xe "nhà binh" của quân đội Nhật hoàng chạy ngang đã bắt cậu bé Điền chở vào tận thành phố biển Vũng Tàu xa xôi để làm chân giữ ngựa cho sĩ quan Nhật. Khi quân Nhật bại trận, rời khỏi Việt Nam, cậu bé Điền ở lại Vũng Tàu đi phụ việc trong các quán ăn.
Một người chủ quán là cơ sở cách mạng đã nhận cậu bé làm con nuôi, là duyên cớ để cậu bé Phan Văn Điền không nơi nương tựa đến với cách mạng. Năm 13 tuổi, Điền được nhận vào Đội An ninh biệt động N2 của tỉnh Bà Rịa, được cho học văn hoá, học nghiệp vụ an ninh, biệt động, trước khi được đưa về Tây Ninh làm lính giáo phái Cao Đài để chuẩn bị cho nhiệm vụ tối quan trọng về sau. Từ đó, Tây Ninh đã trở thành quê hương thứ hai của ông, đây cũng là nơi mà các con ông gọi là "quê ngoại".
Ông Hà Minh Trí và vợ trong cuộc gặp mặt với Đại tướng Võ Nguyên Giáp (ảnh do gia đình cung cấp
Phát súng trên cao nguyên
Tại Tây Ninh, dưới màu áo "người lính giáo phái Cao Đài", ông đã được giao nhiệm vụ đặc biệt quan trọng và nguy hiểm: Ám sát kẻ chủ mưu phá hoại Hiệp định Giơnevơ, chia cắt lâu dài đất nước ta - tổng thống tay sai Ngô Đình Diệm. Sở dĩ ông phải mượn danh "người lính giáo phái Cao Đài", vì khi ấy ta chủ trương chỉ đấu tranh chính trị đòi chính quyền Diệm thi hành Hiệp định Giơnevơ, nghiêm cấm mọi hoạt động đấu tranh vũ trang, mặc dù chính quyền Diệm ngày đêm bắt giết, tra tấn, tù đày hàng vạn đồng bào, chiến sĩ yêu nước. Ông đã "đón hụt" anh em Diệm - Nhu khi họ lên Toà thánh Tây Ninh "ăn mừng" việc họ đã chinh phạt thành công quân đội Cao Đài ly khai và "chiến thắng" trong màn độc diễn "trưng cầu dân ý" để loại Bảo Đại.
Tại nhà thờ Đức Bà Sài Gòn trong đêm Giáng sinh 1956, ông cũng suýt bắt Ngô Đình Diệm phải đền mạng cho bao đồng bào, chiến sĩ đã bị sát hại. Đầu tháng 2.1957, ông nhận được nguồn tin: Ngô Đình Diệm sẽ có mặt tại lễ khai mạc Hội chợ kinh tế Cao Nguyên tại thành phố Buôn Ma Thuột vào ngày 22.2.1957. Đây là hội chợ nhằm khuếch trương thanh thế của chính quyền Diệm tại vùng đất Tây Nguyên chiến lược. Trong vai một thương gia đi tham gia hội chợ, ông đã có gần 3 tuần để lên kế hoạch một mình "vào hang cọp" ám sát cho được Ngô Đình Diệm. Ông gặp thuận lợi là Trung đoàn 60 của Việt Nam Cộng hoà bảo vệ lễ khai mạc có nhiều lính Cao Đài sáp nhập vào.
Nhờ một người quen từng là lính Cao Đài trong Trung đoàn 60, Hà Minh Trí đã nắm được các chi tiết liên quan tới hội chợ, kế hoạch bảo vệ Ngô Đình Diệm. Cũng nhờ người này, ông đã giấu được khẩu súng tiểu liên với băng đạn 21 viên vào tận sân lễ, giữa hàng trăm cảnh sát, quân cảnh, các quan chức và một số thương gia.
Trước mặt Hà Minh Trí là khoảng sân trống, cách đó chừng 20m là lễ đài - nơi Diệm sẽ xuất hiện trong khoảng 10 phút để dự lễ khai mạc. Cứ mỗi người khách dự hội chợ (thương gia) có một cảnh sát đứng kề, Hà Minh Trí cũng được 1 thượng sĩ cao lớn kè sát. Đúng 9 giờ, ban tổ chức yêu cầu tất cả đứng dậy, hai tay để xuôi... Trong tiếng quân nhạc, Trần Kim Tuyến, Ngô Đình Nhu, rồi đến Ngô Đình Diệm, theo sau là Phạm Ngọc Thảo... bước vào lễ đài. Liền sau đó là lễ chào cờ...
Khi bài quốc ca chế độ Sài Gòn vang lên, cùng lúc lá cờ 3 sọc được kéo lên, bất ngờ 2 tiếng nổ vang lên từ phía hàng đại biểu là những thương gia, kèm theo khói súng phảng phất. Ông Bộ trưởng Canh nông đứng cạnh Ngô Đình Diệm đổ sụp vì trúng đạn. Hà Minh Trí ôm súng lao về phía Diệm và tiếp tục siết cò, nhưng đạn không lên nòng. Hàng chục quân cảnh, cảnh sát đã tức thì can thiệp, Hà Minh Trí bị bắt tại chỗ, Ngô Đình Diệm được cõng chạy khỏi lễ đài.
Làm đảo điên chính trường Sài Gòn
Chính Phạm Ngọc Thảo (tức nhân vật Nguyễn Thành Luân trong bộ phim "Ván bài lật ngửa") đã trực tiếp thẩm vấn Hà Minh Trí trước sự quan sát của Ngô Đình Nhu và Trần Kim Tuyến. Hà Minh Trí trả lời rành mạch động cơ ám sát: "Tôi là lính giáo phái Cao Đài, tôi giết Ngô Đình Diệm để trả thù cho các thủ lĩnh Cao Đài, tôi hành động theo chỉ đạo của Mai Hữu Xuân và Dương Văn Minh". Hà Minh Trí nhớ lại: "Vừa nghe tôi trả lời, Ngô Đình Nhu tái mặt, ra lệnh ngừng ngay cuộc thẩm vấn và yêu cầu những người có mặt tuyệt đối giữ kín nội dung cuộc thẩm vấn". Đối với anh em Diệm - Nhu, lời khai trên là vô cùng nghiêm trọng.
Trong bối cảnh tranh giành quyền lực giữa phe thân Pháp (trong đó có Mai Hữu Xuân và Dương Văn Minh) và thân Mỹ (đại diện là anh em Diệm - Nhu) trong nội bộ chính quyền Sài Gòn, lời khai "hành động theo chỉ đạo của Mai Hữu Xuân và Dương Văn Minh" của một người lính giáo phái Cao Đài rất hợp logic và đã đánh lừa được Ngô Đình Nhu.
Ông Hà Minh Trí cho biết, lời khai trên do chính ông Mai Chí Thọ bày sẵn nhằm đánh vào tử huyệt của chính quyền Diệm - vốn đang đầy nghi kỵ giữa 2 phe thân Pháp và thân Mỹ. Một cuộc thanh trừng đã diễn ra, Thiếu tướng Mai Hữu Xuân (Tổng Giám đốc Nha An ninh quân đội) và Trung tướng Dương Văn Minh (Tư lệnh Biệt khu Thủ đô kiêm Tổng trấn Sài Gòn - Gia Định) bị ra rìa, nhiều tướng lĩnh thân Pháp khác cũng chịu chung số phận. Nội bộ chính quyền Diệm phân hoá sâu sắc, chính trường Sài Gòn đầy sự nghi kỵ lẫn nhau, dẫn đến sự sụp đổ và cái chết của Diệm - Nhu.
Một mình hứng trọn 1 trái bom
Ông đã hiên ngang nhận án tử và bị đày ra Côn Đảo sau khi làm đảo điên chính trường Sài Gòn. Chế độ Diệm bị sụp đổ, một người thuộc giáo phái Cao Đài là Phan Khắc Sửu lên làm "quốc trưởng", nhờ đó mà "người lính giáo phái Cao Đài" Hà Minh Trí "có công" ám sát Ngô Đình Diệm đã được trả tự do. Ra tù, ông trở về trong hàng ngũ quân giải phóng, chiến đấu chống Mỹ trên vùng đất thép Củ Chi. Tại khu vực đền Bến Dược hiện nay, ông đã bị 1 trái bom Mỹ rơi trúng người, nhưng không nổ, chỉ làm ông mất 1 chân. Với 1 chiếc chân gỗ, ông tiếp tục chiến đấu, có mặt trong đoàn quân tiến về giải phóng Sài Gòn. Ông đã được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang.
Từng làm "Kinh Kha" một mình vào sào huyệt kẻ thù để giết Ngô Đình Diệm, từng mang bản án tử đi "địa ngục trần gian" Côn Đảo, thậm chí từng một mình hứng trọn 1 trái bom Mỹ, vậy mà ông Hà Minh Trí vẫn sống và chiến thắng. Song, chỉ một cơn gió lốc vào năm 2009 đã làm ông thật sự điêu đứng. Khi đang chở vợ bằng xe gắn máy, gió lốc đã hốt quăng cả người và xe vào gốc cây, làm ông bị thương, còn vợ ông bị giập não phải sống đời sống thực vật.
Ở tuổi 76, người thương binh anh hùng ấy hằng ngày chăm sóc người bạn đời, cũng là người đồng chí, bạn tù thuỷ chung, son sắt. Ông cũng là người có mặt thường xuyên tại các cuộc họp mặt, nói chuyện truyền thống không chỉ ở tỉnh Tây Ninh; nhưng dù đi đâu, ông đều vội vàng quay trở về nhà ngay sau khi xong việc, vì "tôi không thể xa bà ấy quá 1 ngày". Những người đã từng vượt qua cái chết, họ luôn thấy cuộc sống rất đáng quý và luôn sống hết mình với cuộc đời còn lại!
(Theo Lao Động)

Wednesday, 26 March 2014

Gặp người tử tù mưu sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm ở Hội Chợ Tết Ban Me Thuột năm 1957 (Trúc Giang MN - Nam Úc Tuần Báo)

Gặp người tử tù mưu sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm ở Hội Chợ Tết Ban Me Thuột năm 1957Trúc Giang MN


x...



x...


1* Mở bài
Thời gian 1957, tổng thống Ngô Đình Diệm được suy tôn là một nhà chí sĩ yêu nước, người đã thành lập nước Việt Nam Cộng Hoà. Miền Nam sống trong thời thái bình, là điều kiện để nước Việt Nam Công Hòa non trẻ phát triển về mọi mặt.
Tin tức về ngưới ám sát tổng thống Diệm ở Ban Mê Thuột đã gây chấn động trong quần chúng.
Năm 1963, nhóm bạn trẻ chúng tôi đang sống và làm việc tại tỉnh Côn Sơn, rất nôn nao trước tin tức những chính khách tham gia đảo chánh ngày 11-11-1960 và người mưu sát tổng thống Diệm đã được đưa ra trại tù Côn Đảo. Nôn nao muốn được gặp mặt để thấy rõ hình dung của những chính khách đã từng được báo chí nhắc đến, đồng thời tìm hiểu thêm tin tức của người trong cuộc. Riêng đối với tử tù đã ám sát ông Diệm, câu hỏi mà chúng tôi cần có câu trả lời, anh ta là người quốc gia hay Cộng Sản?

2* Gặp người tử tù đã mưu sát tổng thống Ngô Đình Diệm
Chúng tôi muốn gặp phạm nhân mang án tử hình tên Hà Minh Trí nhưng quy định của nhà tù Côn Đảo cấm quân nhân và công chức tiếp xúc với phạm nhân, nhất là đối với tù Cộng Sản.
Người bạn của tôi, anh Nguyễn Văn Sáu, được gọi là Sáu Y Tế, vì anh là nhân viên của ty Y Tế Côn Sơn, đã có cơ hội gặp Hà Minh Trí nhiều lần.
Ty Y Tế Côn Sơn, ngoài việc chăm sóc sức sức khỏe cho công chức và quân nhân cùng gia đình của họ, còn chăm sóc sức khỏe cho tù nhân ở các trung tâm trong nhà tù Côn Đảo.
Anh Sáu thuật lại: “Hà Minh Trí là một thanh niên khoẻ mạnh, mặt mày sáng sủa dễ coi, ăn nói khá hoạt bác. Khi tôi đến gặp anh ở bàn làm việc bên ngoài chuồng cọp, anh khai bịnh: hai mắt bị mờ, nướu răng chảy máu. Đó là tình trạng thiếu dinh dưỡng. Tôi cho anh vitamine C, vitamine A&D và đa sinh tố deficiency.
Hà Minh Trí yêu cầu tôi giữ anh ta ở lại bàn làm việc càng lâu càng tốt, vì anh ta muốn hít thở không khí và tiếp nhận ánh sáng bên ngoài một thời gian lâu dài trước khi trở lại chuồng cọp.
Tôi chưa thể hiện sự chấp thuận, bèn hỏi: “Tôi thành thật hỏi anh, và cũng yêu cầu anh trả lời thành thật, anh là người quốc gia hay là người của phía bên kia?. Đối với tôi, anh là một bịnh nhân cũng như những bịnh nhân khác. Anh vi phạm luật pháp quốc gia và anh đã bị luật pháp trừng phạt, tôi không can dự vào việc đó. Tôi cũng không đưa khuynh hướng chính trị vào việc cho thuốc chữa trị người bịnh”.
Anh Sáu cho biết, Hà Minh Trí một mực khẳng định anh ta là lính Cao Đài trong Lực Lượng Bảo Vệ Toà Thánh Tây Ninh, và sau đó được cử làm phó trưởng ty Thông Tin VNCH ở Tây Ninh.
Những lần sau đó anh Sáu đã dành nhiều thời gian ở ngoài chuồng cọp cho Hà Minh Trí.
Sau ngày 1-11-1963, Hội Đồng Tướng Lãnh tuyên bố thả tù chính trị trong vụ đảo chánh hụt của đại tá Nguyễn Chánh Thi và trung tá Vương Văn Đông ngày 11-11-1960, trong đó có Hà Minh Trí. Trong thời gian chờ tàu từ Sài Gòn ra đưa về đất liền, thì Hà Minh Trí được ra khỏi nhà giam và có đến ty Y Tế cám ơn anh Sáu.

3* Vụ mưu sát tổng thống Ngô Đình Diệm ở hội chợ Ban Mê Thuột năm 1957
3.1. Hội chợ Tết Ban Mê Thuột năm 1957
Ban Mê Thuột tiếng Ê Đê gọi là Buon Ama Y-Thuot.
Cao nguyên Trung phần Việt Nam là vùng đất mầu mỡ chưa được khai phá, có tiềm năng rất lớn về kinh tế, hơn nữa cao nguyên giữ vị trí chiến lược quan trọng đối với miền Nam VN.
Nhiều bộ tộc thiểu số chưa phát triển cho nên vùng cao nguyên được tổng thống Ngô Đình Diệm quan tâm mở mang.
Hội chợ Tết Ban Mê Thuột năm 1957 nhằm mục đích triển lãm những máy móc phục vụ cho nông và lâm nghiệp, để đồng bào địa phương áp dụng cơ giới vào nông, lâm nghiệp, đồng thời giới thiệu những sản phẩm là thành tựu của việc phát triển cao nguyên.
Hội chợ Tết Ban Mê Thuột là một sự kiện quốc gia ở miền Trung, cho nên các địa phương nổ lực chuẩn và thực hiện rất chu đáo. Bộ Cải Cách Điền Địa, Phủ Tổng Ủy Dinh Điền, Tư lệnh Quân khu 2 và các tỉnh trưởng Darlac, Pleiku, Kontum, Phú Bổn, Lâm Đồng, Tuyên Đức... tích cực góp phần tổ chức hội chợ, được đặt cái tên là “Hội chợ kinh tế đoàn kết Kinh-Thượng”.

3.2. Lễ khai mạc


x... 



x...

Lễ khai mạc hội chợ Tết được tổ chức vào lúc 9 giờ sáng ngày 22-2-1957 tại Ban Mê Thuột, dưới sự chủ tọa của tổng thống Ngô Đình Diệm, thành phầm tham dự gồm các bộ trưởng và đại diện ngoại giao.

“Khán đài” là những hàng ghế đặt trên mặt đất ở giữa trời, có chiếc dù to che nắng. Tổng thống Diệm mặc quốc phục, áo dài đen, quần trắng, đầu bịt khăn đóng, ngồi trên chiếc ghế bành duy nhất ở giữa, những chiếc còn lại là ghế ngồi thường, chân gỗ.
Tổng thống Diệm ngồi giữa, bên trái ông là Tổng Giám mục Ngô Đình Thục, kế đến là bà Nhu và ông Nhu, quan khách.
Quan khách tham dự rất đông, là những thành viên chính phủ, chỉ huy quân đội, thân hào nhân sĩ trung ương và địa phương, đại diện các sắc tộc người Thượng.
Trước hàng ghế chủ tọa và quan khách là một cái sân rộng để trình diễn văn nghệ và biểu diễn của đàn voi cao nguyên. Trước mặt tổng thống có một hàng những bình rượu cần của người Thượng để chiêu đãi quan khách.
Bên kia sân, đối diện với hàng ghế chủ tọa, là đồng bào tham dự, gồm các già làng, đại diện các sắc tộc, công chức và học sinh cùng quần chúng rất đông đảo vì đây là một sự kiện quốc gia có ảnh hưởng đến nhiều tỉnh trên cao nguyên.
Hai bên là đàn voi và những thiếu nữ sắc tộc chờ trình diễn ca múa văn nghệ địa phương.

3.3. Phát súng ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm


x... 

Hà Minh Trí bị bắt ngay tại trận


x...

MAT-49 (sẽ được cắt bán và nòng)

Sau khi chủ tọa và quan khách đã ổn định vị trí và an tọa, lễ chào cờ bắt đầu. Khi bài quốc ca vang lên thì bổng nhiên có hai tiếng súng nổ. Bộ trưởng Cải Cách Điền Địa bị trúng đạn, ngã xuống.
Hung thủ bị nhân viên an ninh khống chế và bắt ngay tại trận. Đó là Hà Minh Trí, 22 tuổi, trà trộn trong dân chúng dự lễ đã dùng súng tiểu liên MAT-49 mưu sát tổng thống. Hung thủ mặc sơ mi trắng, áo vét bên ngoài, thắt và vạt, khai là súng bị kẹt đạn nên chỉ bắn được có hai phát.
Sau đó, chương trình hội chợ tiến hành như đã định, tổng thống và quan khách đi thăm các gian hàng.
“Tiếng súng cao nguyên” mở đầu cho cuộc đời tù tội của Hà Minh Trí. Hung thủ bị kết án tử hình nhưng chưa thi hành bản án, và sau đó bị đày ra Côn Đảo. Nhà tù Côn Đảo giam giữ hàng trăm tù bị kết án tử hình.
Trong khi ám sát tổng thống Diệm thì Hà Minh Trí không còn ở trong Lực Lượng Bảo Vệ Toà Thánh Tây Ninh của Cao Đài, mà đã thoát ly ra căn cứ kháng chiến. Tài liệu ghi như sau: “Chỉ trong nửa tháng, Hà Minh Trí đã có ba chuyến đi giữa Sài Gòn và Buôn Ma Thuột, thám sát địa thế để thiết lập kế hoạch hành động”. Đó là lý do mà sau ngày 1-11-1963, đệ nhất Cộng Hoà bị sụp đổ, Hà Minh Trí bị giữ lại để điều tra, mà không được phóng thích cùng với nhóm đảo chánh hụt ngày 11-11-1960 do đại tá Nguyễn Chánh Thi và Trung tá Vương Văn Đông chủ trương.

4* Tiểu sử Hà Minh Trí


x...



x...


Hà Minh Trí (tên khai sanh là Phan Văn Điền) sinh ngày 18-8-1935 tại xã Nghi Thiết, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An. Cha chết năm 1940. Mẹ lấy chồng khác bỏ cậu bé Hà Minh Trí cho bà nội nuôi dưỡng. Nạn đói năm Ất Dậu 1945 đã xô cậu bé 10 tuổi với bà nội mù lòa đi làm ăn mày dọc theo ven quốc lộ 1 A, thuộc huyện Diễn Châu (Nghệ An). Một chiếc xe nhà binh Nhật chạy ngang đã bắt cậu bé ăn xin nầy vào tận thành phố biển Vủng Tàu để làm chân giữ ngựa cho sĩ quan Nhật.
Khi Nhật bại trận, cậu bé làm phụ việc trong một quán ăn mà ông chủ là một cán bộ Việt Minh, ông đã nhận cậu làm con nuôi và đặt cho cái tên mới là Đinh Văn Phú. Năm 13 tuổi, Hà Minh Trí được cử vào đội Biệt Động tỉnh N2. Sau đó, bị Tây và Cao Đài bắt đưa về Tây Ninh.
Giữa năm 1953, do bị theo dõi gắt nên Hà Minh Trí rút vào căn cứ kháng chiến.
Từ mật khu, lên Ban Mê Thuột ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm, bị bắt đưa về Sài Gòn rồi đày đi Côn Đảo. Được phóng thích, ra căn cứ Củ Chi, ôm trọn trái bom Mỹ nhưng bom không nổ, trở thành thương binh, gãy chân trái, rồi sau năm 1975 về sống ở Tây Ninh được phong chức đại tá và danh hiệu “Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân”.

5* Con đường hoạt động của Hà Minh Trí
5.1. Năm mười ba tuổi biết ném lựu đạn khủng bố
Năm 1948, (13 tuổi) được đưa vào đội Biệt Động N2, tỉnh Bà Rịa-Vủng Tàu. nhiệm vụ ám sát những người làm việc cho Tây, Việt gian, phản động. Thành tích lẫy lừng, trích: “gây kinh hoàng cho bọn Pháp bằng những trận xuất quỷ nhập thần là ném lựu đạn vào các vũ trường và quán bar” (hết trích)
5.2. Hà Minh Trí bị bắt đưa về Tây Ninh và theo đạo Cao Đài
Cũng năm 13 tuổi, Hà Minh Trí được giao nhiệm vụ làm giao liên giữa Ủy ban kháng chiến Bà Rịa với thiếu úy trưởng đồn Cao Đài ở Bờ Đập.
Trưởng ban kháng chiến Hứa Văn Lến và trưởng ban quân báo Nguyễn Văn Bản giao nhiệm vụ đặc biệt cho Hà Minh Trí, vào đồn Cao Đài ở ngã ba Bờ Đập (nằm giữa ba xã Long Tân, Long Mỹ và Phước Hải thuộc huyện Đất Đỏ tỉnh Bà Rịa), do thiếu úy Cao Đài Phạm Ngọc Chẩn, đã chấp thuận kéo hết đại đội Cao Đài ra bưng theo Việt Minh.
Ngoài ra, Hà Minh Trí còn nhiệm vụ điều tra và vẽ bản đồ các đồn Cao Đài chung quanh đồn Bờ Đập, như các đồn Phước Hà, Nước Ngọt và đồn ngã ba Lò Vôi, để Việt Minh tấn công tiêu diệt sau khi Cao Đài Bờ Đập ra chiến khu theo Việt Minh.
Trong thời gian hai tháng ở trong đồn, tên đồn phó sanh nghi, theo dõi và mật báo cho phòng nhì Pháp ở Bà Rịa. Pháp báo về Bộ Tổng Tham mưu Cao Đài ở Tây Ninh, thế là thiếu úy Phạm Ngọc Chẩn và Hà Minh Trí bị bắt giải về Tây Ninh.
Sau hơn một tháng điều tra, Hà Minh Trí một mực khai rằng: “Trẻ mồ côi. Ở đợ chăn trâu gần đồn. Ông Chẩn dẫn quân đi tuần bắt đem về đồn. Biết tôi là trẻ mồ côi nên giữ lại trong đồn làm tạp dịch, phục vụ bưng trà nước và giặt quần áo cho ông”.
Phần thiếu úy Chẩn, vẫn một mực khai rằng: “Tên đồn phó tham ô nên bị kỷ luật, từ đó sanh ra thù oán, bịa chuyện báo cáo cho Tây, chớ gia đình tôi là đạo dòng (cha mẹ đều là Lễ sanh), anh ruột là trung tá Phạm Ngọc Trấn, tư lịnh Cao Đài miền Tây, thì làm sao tôi theo Việt Minh cho được”.
Sự việc do Tây báo cáo, căn cứ vào báo cáo của tên đồn phó, nên khó tìm chứng cớ. May mắn là trung tá Phạm Ngọc Trấn, anh ruột của Phạm Ngọc Chẩn, vốn là thầy học cũ của Trịnh Minh Thế, tư lịnh Cao Đài miền Đông, nên cả hai Chẩn và Trí được thả ra. Từ đó, Hà Minh Trí sống trong gia đình sĩ quan cao cấp Cao Đài và Trí cũng theo đạo Cao Đài.
Giữa năm 1953, bị nghi ngờ và theo dõi nên Hà Minh Trí rút ra bưng. Năm 1954 không tập kết ra Bắc, ở lại nằm vùng trong căn cứ, là đội trưởng đội ám sát mà mục tiêu là tổng thống Ngô Đình Diệm.
5.3. Âm mưu ám sát Ngô Đình Diệm ở Tây Ninh năm 1956.
Tài liệu Việt Cộng ghi như sau: “Mười Trí đeo ông Diệm từ toà thánh Tây Ninh, đến nhà thờ Đức Bà (Sài Gòn) và đến Buôn Ma Thuột”.
Năm 1956, Hà Minh Trí được trưởng ban địch tình tỉnh Tây Ninh là Lâm Kiểm Xếp (Năm Xếp) giao nhiệm vụ ám sát Tổng thống Diệm khi ông lên Tòa Thánh Tây Ninh vào ngày 20-10-1956 để ký thỏa ước Bính Thân với Cao Đài.
Do không nắm rõ chi tiết nên việc mưu sát không thực hiện được.
5.4. Âm mưu ám sát Tổng thống Diệm trong đêm Giáng Sinh năm 1956.
Căn cứ vào thói quen là cứ vào lúc 12 giờ đêm 24 tháng 12 thì Tổng thống Diệm thường đến nhà thờ Đức Bà (Sài Gòn) dự lễ Mừng Chúa Giáng Sinh. Việt Cộng quyết định ám sát ông Diệm.
Đêm Noel 1956, Hà Minh Trí được Lê Văn Của đưa vào bên trong nhà thờ. Bên ngoài, hai Việt Cộng Phan Văn Phát và Nguyễn Văn Tám đứng ở nơi có bình biến điện, khi nghe súng nổ thì cúp điện và ném lựu đạn gây hỗn loạn để tẩu thoát.
Đến 12 giờ. Lễ bắt đầu nhưng không thấy ông Diệm ở đâu cả. Qua hôm sau, đọc báo mới biết tổng thống đến cầu nguyện với giáo dân tại khu trù mật Đức Huệ, tỉnh Tân An.
Năm 1957, ám sát tổng thổng Ngô Đình Diệm ở hội chợ Ban Mê Thuột, bị bắt giải về Sài Gòn.
Từ 1957 đến 1965, bị giam giữ và kết án tử hình đày đi Côn đảo ngày 31-7-1963.
Ngày 10-3-1965 được quốc trưởng Phan Khắc Sửu phóng thích.
Ngày 13-3-1965, thoát ly ra căn cứ Củ Chi, Sài Gòn.
Tháng 4 năm 1965, công tác tại ban An Ninh T.4 khu Sài Gòn-Gia Định.
Năm 1989, giữ chức Phó ban Nội chính Tây Ninh. Năm 1992, Trưởng ban Tôn giáo Tây Ninh.
6* Cuộc đời tù tội của Hà Minh Trí
Cuộc đời tù tội của Hà Minh Trí bắt đầu từ trại giam của ty cảnh sát Ban Mê Thuột, đến trại P-42 trong sở thú (Sài Gòn), ra trung tâm thẩm vấn của Tổng Nha Cảnh Sát, khám Chí Hòa, rồi ra Côn Đảo.
6.1. Một mực cung khai
“Chính đại tá Phạm Ngọc Thảo đã trực tiếp thẩm vấn tôi trước mặt bác sĩ Trần Kim Tuyến và ông Ngô Đình Nhu”, Hà Minh Trí thuật tiếp: “Tôi là lính Cao Đài thuộc Lực Lượng Bảo Vệ Tòa Thánh Tây Ninh. Tôi ám sát Ngô Đình Diệm để trả thù cho thủ lãnh Cao Đài là Hộ Pháp Phạm Công Tắc, bị đàn áp cho nên phải chạy sang lánh nạn bên Cam Bốt, tôi cũng trả thù cho chủ tướng là Trịnh Minh Thế đã bị ông Nhu giết chết”. Hà Minh Trí khai như thế.


x...



x...

Tòa Thánh tại Tây Ninh

6.2. “Dùng kế ly gián làm đảo điên chính trường Sài Gòn”
Việt Cộng và báo chí nhà nước thường hay cường điệu hóa, thần tượng hóa những hành động gián điệp của bọn nằm vùng ở Việt Nam Cộng Hoà để tuyên truyền về tài năng của đảng CSVN.
Hà Minh Trí cho biết, “do sự chỉ đạo của đồng chí Mai Chí Thọ, phải dùng kế ly gián, nên tôi đã một mực khai báo như sau: “Tôi hành động (ám sát ông Diệm) theo chỉ thị của Dương Văn Minh và Mai Hữu Xuân”. Vừa nghe tôi trả lời như thế thì Ngô Đình Nhu tái mặt, ra lịnh cho ngừng ngay cuộc thẩm vấn và yêu cầu những người có mặt phải giữ kín cuộc thẩm vấn nầy. Lời khai vô cùng nghiêm trọng đối với hai ông Diệm Nhu”. (ngưng trích)
Theo tài liệu của Việt Cộng thì sau lời khai của Hà Minh Trí, thiếu tướng Mai Hữu Xuân, Giám đốc Nha An Ninh Quân Đội, và trung tướng Dương Văn Minh, Tư lịnh Biệt khu Thủ Đô, kiêm Tổng trấn Sài Gòn Gia Định, bị cho ra rìa. Nhiều tướng lãnh thân Pháp có liên hệ đến hai ông Minh và Xuân cũng chịu chung số phận.
Nội bộ chính quyền miền Nam phân hóa sâu sắc và nghi kỵ lẫn nhau. Tài liệu VC kết luận: “Kế ly gián của Hà Minh Trí đã làm đảo điên chính quyền Sài Gòn”.
6.3. Kế ly gián tào lao và vô lý
Hà Minh Trí và Việt Cộng cường điệu hóa bịa chuyện vô lý để tự hào về kế ly gián của họ, cho rằng: “Kế ly gián của Hà Minh Trí làm đảo điên chính quyền Sài Gòn”.
Hà Minh Trí khai rằng chính Dương Văn Minh và Mai Hữu Xuân chỉ đạo cho hắn ám sát ông Diệm.
Tào lao và ba xạo ở chỗ nầy.
Theo tiểu sử tự khai và tài liệu của VC, thì năm 1954, Hà Minh Trí không tập kết ra Bắc, mà ở lại hoạt động trong mật khu, không còn ở trong Lực Lượng Bảo Vệ Tòa Thánh Tây Ninh của Cao Đài nữa.
1). Và Hà Minh Trí cũng không có một dấu vết nào cho biết đương sự có liên hệ với Dương Văn Minh và Mai Hữu Xuân cả. Nếu Dương Văn Minh và Mai Hữu Xuân muốn giết ông Diệm thì phải chọn người đáng tin cậy trong đám thuộc hạ của mình, cớ sao mà phải lặn lội vào mật khu bàn thảo kế họach với một tên Việt Cộng, ở đợ chăn trâu cà lơ phất phơ như Hà Minh Trí để ám sát ông Diệm? Vô lý!
2). Hà Minh Trí nói tầm bậy mà báo chí vẫn loan tin. Trích: “Vừa nghe tôi trả lời như thế thì Ngô Đình Nhu tái mặt và ra lịnh cho ngưng ngay cuộc thẩm vấn”.
- Ngô Đình Nhu đâu có phải là đứa con nít, mà khi nghe như thế thì tái mặt và và tin tưởng ngay, nên ra lịnh cho ngưng ngay cuộc thẩm vấn. Trái lại, với một nhân viên thẩm vấn bình thường, khi nghe như thế thì cương quyết tiếp tục thẩm vấn cho đến cùng để moi ra tất cả những tin tức làm tài liệu và làm bằng chứng. Người điều tra ít khi vội vã tin ngay những lời khai của can phạm, vì có ai “chịu cha ăn cướp bao giờ đâu?. Bị bắt quả tang, có chứng cớ rành rành mà còn chối leo lẻo là chuyện thường xảy ra.
6.4. Trại giam P-42 trong Sở Thú Sài Gòn
Báo chí mô tả P-42 là một cái hầm bí mật trong Sở thú Sài Gòn mà tù nhân gọi là địa ngục trần gian, thật ra, nó là một biệt thự thuộc bộ Canh Nông nằm bên trong thảo cầm viên (Sở thú). Không ai ngờ rằng ngôi biệt thự nằm công khai giữa nơi dân chúng tấp nập qua lại hàng ngày lại là nơi giam giữ can phạm chính trị đặc biệt.
Từ năm 1956 đến 1960, ngôi biệt thự nầy trở thành phòng điều tra của Sở Nghiên Cứu Chính Trị Xã Hội (Sở mật vụ) do bác sĩ Trần Kim Tuyến phụ trách. Có thể bên trong toà nhà có những hầm để che giấu các hoạt động thẩm vấn và giam giữ can phạm.
6.5. Hà Minh Trí sống an nhàn ở trại P-42
Hà Minh Trí thuật lại: “Sau khi kết thúc phần thẩm vấn, tôi bị giam giữ ở Sở thú một năm rưởi. Thời gian nầy bọn chúng không thèm đếm xỉa gì đến tôi nữa. Tuy nhàn nhã với hai bữa cơm lưng lửng dạ dày mỗi ngày, nhưng tôi buồn thúi ruột vì không có ai để trò chuyện. Tôi giải khuây bằng cách hát. Tôi hát say sưa những ca khúc “kháng chiến”. Hát chán chê, tôi tập Yoga”.
6.6. Bài thơ “Lao Trung Lãnh Vận” của Trần Văn Hương
Nhà văn Hoàng Hải Thủy thuật lại câu chuyện của cố tổng thống Trần Văn Hương, nói về người tù Hà Minh Trí như sau: “Bị giam vào lao ít lâu, thường đêm lúc 9, 10 giờ, nghe có tiếng người ca hát văng vẳng từ xa đưa đến, giọng vô củng buồn thảm, như hờn, như oán, như khóc, như than. Ai nghe cũng đau lòng đứt ruột. Ban đầu ngỡ đó là tiếng hát của mấy ông lính canh, sau nghe kỹ lại thì đó là tiếng hát từ một xà lim cuối dãy, với giọng hát của một người trẻ tuổi. Một đêm, nghe tiếng hát, tôi xúc động làm bài thơ:
“Từng chập luồn sang giọng thiết tha
Đưa niềm u uất khách phòng xa
Nỉ non im nghẹn lời yêu nước,
Tê tái sầu vương hận mất nhà.
Oán dậy ào ào: cây núi đổ
Máu tuôn cuồn cuộn suối ngàn xa.
Lặng nghe não nuột người thông cảm,
Đồng bịnh cùng thương, lựa trẻ già”. (Trần Văn Hương)
Trần Văn Hương chỉ biết người tù đó là một người cùng cảnh ngộ mà thôi.
6.7. Việt Nam Cộng Hòa biết Hà Minh Trí là Việt Cộng nên không thả
Sau cuộc đảo chánh ngày 1-11-1963, Hội đồng Tướng lãnh tuyên bố trả tự do cho những tù nhân chính trị quốc gia, đối lập với Tổng thống Diệm, Hà Minh Trí được đưa về Sài Gòn trên cùng một chuyến tàu với những người tham gia đảo chánh hụt, nhưng do lý lịch không rõ ràng, nên Hà Minh Trí bị giam giữ lại để điều tra.
Sau đó, bà Ngô Bá Thành, một luật sư thân Cộng và theo Việt Cộng, mở chiến dịch báo chí đòi thả ngay Hà Minh Trí với tư cách là đối lập Cao Đài.
Trong khi những tù chính trị quốc gia đối lập với chế độ ông Diệm trong vụ đảo chánh hụt ngày 11-11-1960 đều được thả ra hết, chỉ còn Hà Minh Trí bị giam giữ, vì Hà Minh Trí là Việt Cộng nằm vùng, đội lốt Cao Đài.
Bác sĩ Nguyễn Chữ, người bị tù Côn Đảo trong nhóm đảo chánh hụt, được cử giữ chức Chủ tịch Hội đồng Cứu xét Phóng thích Tù Chính tri, đã gọi Hà Minh Trí lên hỏi:
- “ Ồ! khoẻ không đồng chí Cộng Sản núp bóng Cao Đài? Anh mà ra tù chắc anh theo cô Kim Hưng. (trích Hà Minh Trí)
Hà Minh Trí thuật lại:
- Hắn (Nguyễn Chữ) biết tôi và cô Kim Hưng có cảm tình với nhau, và hắn cũng biết Kim Hưng là Cộng Sản. Hắn mượn câu đó để xác định tôi là Cộng Sản chớ không phải Cao Đài.
Thế là Hà Minh Trí tiếp tục ngồi tù. Mãi cho đến ngày 10-3-1965, Quốc trưởng Phan Khắc Sửu, một tín đồ Cao Đài, giáo phẩm Thượng Đầu Sư Cao Đài Tiên Thiên, ký giấy thả Hà Minh Trí. Như vậy, Hà Minh Trí ở tù 8 năm 16 ngày.
Ba ngày sau, 13-3-1965, Hà Minh Trí trở về hoạt động ở căn cứ Củ Chi, Sài Gòn.

7* Mật lịnh đánh chìm chiếc tàu chở tù ra Côn Đảo


x...



x...

Tàu Hàn Giang 401 - Chiếc tàu tử thần chở tù ra Côn Đảo

Câu chuyện về mật lịnh của Phủ Tổng Thống chỉ thị cho đại úy phi công Huỳnh Minh Đường, thả bom đánh chìm chiếc tàu vận tải HQ-401 chở Hà Minh Trí và tù chính trị trong vụ đảo chánh hụt ngày 11-11-1960, trên đường ra Côn Đảo.
Có hai tài liệu với nhiều bài viết khác nhau về việc nầy. Một tài liệu của Việt Cộng có mục đích cáo buộc sự độc ác của tổng thống Diệm, với nhiều bài viết có tựa đề rất giật gân như: “Sự thật khủng khiếp về chuyến hải trình tử thần”, “Vì sao Diệm lịnh ném bom tàu chở tù ra Côn Đảo”, “Vì sao có lịnh ném bom tàu chở tù HQ-401?”
Một tài liệu khác ở hải ngoại cho rằng Vatican và CIA âm mưu ném bom, mục đích chia rẻ giữa Phật Giáo và Công Giáo.
Nhưng cả hai tài liệu nói trên hoàn toàn sai sự thật và rất vô lý.
7.1. Mật lịnh cho đại úy phi công Huỳnh Minh Đường đánh chìm tàu HQ-401
Tài liệu Việt Cộng ghi lại như sau:
“Anh em Ngô Đình Diệm ra lịnh cho đại úy phi công Huỳnh Minh Đường ném bom đánh chìm chiếc tàu hải quân để thủ tiêu những người đối lập đang trên đường đi đày ra Côn Đảo.
Ngày 5-10-1963, đại úy phi công Huỳnh Minh Đường nhận được hai bao thơ mật, một thơ ra lịnh công tác đi ném bom, bao thơ thứ hai chỉ được mở ra khi máy bay đã cất cánh lên bầu trời. Đó là ném bom đánh chìm chiếc hải vận hạm Hàn Giang HQ-401 trên đường chở tù ra Côn Đảo. Nếu làm xong nhiệm vụ sẽ được thưởng một triệu đồng và được thăng lên chức thiếu tá.
Buổi chiều hôm đó, chiếc tàu vận tải hải quân mang mã hiệu Hàn Giang HQ-401, rời bến Sài Gòn ra Biển Đông nhắm hướng Côn Đảo trực chỉ.
Chiếc tàu chở 400 tù nhân, tài liệu VNCH công bố, có 216 người thuộc “phe VNCH” đã từng tham gia đảo chánh ngày 11-11-1960 và nhóm Nghị sĩ Caraven như thiếu tá Phan Trọng Chinh, các nghị sĩ Phan Khắc Sửu, BS Phan Quang Đán, Vũ Hồng Khanh.
Khi lên tàu, nhóm tù VNCH được sĩ quan hải quân trọng đãi, cho lên boong tàu ngắm trời mây.
Khi tàu ra biển khơi, đột ngột phe VNCH phát hiện một chiếc máy bay Skyraider Buno, số hiệu U-3465 (loại khu trục ném bom), xuất hiện ngay trên đầu, đảo một vòng.
Bỗng chiếc máy bay bật tín hiệu, đó là tín hiệu ném bom. Mọi người đang lo lắng, thì chiếc máy bay kia đảo ba vòng để chào, rồi chuyển hướng về Campuchia, bay mất dạng.” (ngưng trích)
7.2. Đại úy Huỳnh Minh Đường trở về từ Cam Bốt
Tài liệu Việt Cộng ghi tiếp, trích nguyên văn như sau:
“Lúc 15h35 ngày 16-11-1963, sân bay Tân Sơn Nhất đón một chiếc máy bay từ Campuchia sang. Đó là chuyến bay chở những sĩ quan đã từng bị Diệm truy sát, đào thoát sang Campuchia trở về. Trong đó có đại úy Huỳnh Minh Đường, đã bay “chào” những tù nhân trên chuyến tàu ra Côn Đảo ngày 5-10-1963. Đại úy Huỳnh Minh Đường thuật lại: “Chiều ngày 5-10-1963, ông bất ngờ nhận được hai phong bì đóng dấu tuyệt mật của Phủ Tổng Thống, một phong bì là mật lịnh thực hiện phi vụ đặc biệt có chữ ký của Ngô Đình Nhu và Trần Kim Tuyến. Phong bì thứ hai được chỉ thị là sau khi rời đường băng, ông Đường nhận được lịnh của hoa tiêu dưới mặt đất điều khiển chuyến bay, yêu cầu chuyển tần số liên lạc sang Phủ Tổng Thống, mã số nằm trong phong bì thứ hai.
Khi kết nối vào tần số liên lạc đặc biệt của Phủ Tổng Thống, ông Đường nhận được một chỉ thị lạnh lùng: “Ném bom đánh đắm chiếc vận tải hạm HQ-401 đang trên hải trình chở tù nhân chính trị chống chế độ, đi Côn Đảo. Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì được thưởng một triệu đồng và được thăng lên chức thiếu tá. Ông quyết định không ném bom, bay chào mọi người rồi đào thoát sang Campuchia”. (hết trích)
Câu chuyện về đại úy Huỳnh Minh Đường còn nhiều bí ẩn. Sự thật đại úy Đường có bay qua Cam Bốt tỵ nạn chính trị, và cũng đã về VN cùng chung với đại tá Nguyễn Chánh Thi và Vương Văn Đông.
Nhưng có hai tài liệu khác nhau. Tài liệu một cho rằng sau đó, đại úy Đường bị cho giải ngũ, về bán bánh mì nuôi gia đình và bị ám sát tại nhà ở ngã tư Bảy Hiền.
Tài liệu hai cho biết đại úy đường đến Mỹ định cư ở bang Washington và qua đời vào năm 2001.
Tài liệu VC cho rằng đại úy Đường ném bom giết Hà Minh Trí. Hà Minh Trí ám sát ông Diệm, làm cho bộ trưởng Canh Nông bị thương, toà kết án tử hình, thì cứ đem ra bắn là hợp pháp, cần gì phải ném bom giết quân nhân của mình?.

8* Nói về tù nhân trên tàu HQ-401 đến Côn Đảo
Ngay khi đến Côn Sơn, những tù chính trị quốc gia được cho ra ăn ở và làm việc trong các ty, sở hành chánh Côn Sơn. Họ không bị giữ trong trại giam. Có hai nhóm, nhóm dân sự và nhóm quân nhân.
1). Nhóm quân nhân thuộc binh chủng nhảy dù được ra ăn ở tại nhà của anh Nguyễn Văn Đồng, trưởng ty tiểu học, gồm có: đại úy Nguyễn Thành Chuẩn, trung úy Nguyễn Vũ Từ Thức, tr/u Nguyễn Bá Mạnh Hùng, và một vài người nữa không nhớ tên. Nhà ở Côn Sơn do Pháp xây cất nên ngoài toà nhà chính ra, còn có một số phòng phía sau làm nhà kho, nhà bếp và chứa những dụng cụ cần thiết, vì thế có chỗ ngủ cho khoảng 10 người.
Thiếu tá Phan Trọng Chinh không ra Ty Tiểu học cho nên không biết tin tức.
2). Nhóm chính trị được đưa ra làm việc ở Ty Y Tế Côn Sơn, gồm có: BS Phan Quang Đán, ông Phan Bá Cầm (Hoà Hảo), Trương Bảo Sơn, Phan Đình Nghị và Vũ Đình Lý. Hai ông Nghị và Lý thuộc các tổ chức miền Trung. BS Phan Quang Đán tham gia khám bịnh cho quân nhân, công chức tại ty Y Tế Côn Sơn.
Trúc Giang tôi không gặp Phan Khắc Sửu, Vũ Hồng Khanh, Bùi Lượng nên không biết tin tức về họ.
Những tù nhân đảo chánh bắn đại liên và súng cối vào Dinh Độc Lập mưu sát tổng thống Diệm mà khi ra Côn Đảo đã được đối xử tử tế như thế, cho thấy ông Diệm không phải là người nham hiểm, độc ác, âm mưu trả thù đối với những người cố ý giết mình.
3). Hà Minh Trí bị giam ở chuồng cọp.
Những tù nhân chính trị nguy hiểm mang án tử hình thì bị giam ở chuồng cọp. Chuồng cọp là những dãy phòng nằm sâu dưới nền nhà, phía trên có song sắt. Mỗi phòng dài 2.5m, rộng 1.45m giam giữ một người. Phòng nầy cách phòng kia bằng một bức tường nên tù nhân không liên lạc với nhau được. Đi trên nền nhà, giữa hai song sắt, giám thị cải huấn có thể quan sát được hai phạm nhân dưới hai hầm cùng một lúc. Mọi sinh hoạt: ăn ngủ, tiểu tiện đều ở trong phòng biệt giam đó. Cửa ra vào các “chuồng cọp” ở dưới nền nhà.


x...



x...


Song sắt là phần trên nóc của mỗi phòng biệt giam

4). Tổng quát về Côn Sơn


x...


Quần đảo Côn Sơn, trước kia có tên Pháp là Poulo Condor, rồi Côn Đảo. gồm 16 đảo, diện tích 76Km2. Ngoài đảo Côn Sơn lớn nhất, 50Km2, còn có những đảo nhỏ như các đảo: Hòn Bà, Hòn Cau, Hòn Tài Lớn, Hòn Tài Nhỏ, Hòn Trứng, Hòn Bãi Cạnh, Hòn Bông Lan, Hòn Trác Lớn, Hòn Trác Nhỏ, Hòn Tre, Hòn Vung...
Vào những năm 1960, Côn Sơn là một trại tù với bộ máy hành chánh cấp tỉnh phục vụ công tác cải huấn. Cũng có đầy đủ các ty, sở như các ty: Công Chánh, Kiến Thiết, Tiểu Học, Y Tế, Cảnh Sát, Ngân Khố, Thông Tin, Canh Nông, Bưu Điện, một nhà máy điện, một đài khí tượng, một trường trung học đệ nhất cấp... Không có thường dân trên đảo. Một tiểu đoàn Địa Phương Quân giữ an ninh cho đảo.
Mỗi gia đình công chức được xin một phạm nhân ra giúp việc trong nhà: đi chợ, nấu ăn, trồng rau...thường thì được thưởng tiền hàng tháng.
Không có điện thoại và báo chí, không có rạp ciné, không có những bóng hồng đối tượng của những chàng trai độc thân, cho nên độc thân vẫn độc thân suốt thời gian sống ở đảo. Đời sống Côn Sơn hầu như cách biệt với đất liền. Mỗi tháng có hai chuyến tàu tiếp tế ra đảo, như thế công chức được nhận thơ từ trong đất liền ra đảo, hai lần trong một tháng. Người ta trông tàu ra, cảm thấy vui mừng khi nghe tiếng trống báo hiệu tàu đến để nhận thơ và quà.

5). Người tù Côn Đảo
Nhà tù Côn Đảo giam giữ những phạm nhân bị kết án 5 năm trở lên. Khi đến nhà tù thì phạm nhân không còn bị tra khảo hay đánh đập gì nữa cả. Có hai loại tù: thường phạm (tù hình sự) và chính trị phạm. Tù chính trị gồm có chính trị quốc gia và chính trị Cộng Sản.
Án tù cũng chia làm hai loại: tù khổ sai và tù cấm cố. Tù cấm cố mơ ước được làm tù khổ sai để được “xuất ngoại”, tức là ra ngoài làm lao động, sáng ra tối vào trại. Ra ngoài được hít thở không khí trong lành, được cử động tay chân, tắm nắng...Tù cấm cố thì luôn luôn suốt năm ở trong trại.

9* Những điều vô lý của mật lịnh đánh chìm tàu
9.1. Vô lý #1: Tàu chở tù ra Côn Đảo vào ngày 31-7-1963 chớ không phải ngày 5-10-1963.
Trong thời gian đó, Trúc Giang tôi đang ở Côn Sơn, đã tiếp xúc với nhóm đảo chánh hụt suốt thời gian gần nửa năm. Bác Sĩ Phan Quang Đán đã dạy Anh Văn cho tôi và người bạn là Sáu Y Tế (Nguyễn Văn Sáu thuộc ty Y Tế Côn Sơn).
Một người bạn gái của anh Sáu ở Sài Gòn viết thơ ra nhờ giúp đở cho đại úy Nguyễn Thành Chuẩn ở tù vì tham gia đảo chánh hụt. Sau nầy, ông Chuẩn thăng đại tá, chỉ huy trưởng Biệt Động Quân Biên Phòng Vùng 3 Chiến Thuật.
Võ sư Phạm Lợi dạy Judo cho anh Sáu Y Tế và đã cùng với trung úy nhảy dù Nguyễn Bá Mạnh Hùng tập dượt Judo để trình diễn màn võ thuật, qua một vở kịch ngắn, trong ngày lễ chào mừng Ngày Quốc Khánh 26-10-1963 tại sân vận động Côn Sơn.
Nhiều bài viết xác định tàu HQ-401 khởi hành ngày 5-10-1963 là hoàn toàn sai, vì từ 5-10-63 đến 1-11-63 thời gian chỉ có một tháng thôi, mà thực tế chúng tôi đã tiếp cận với những người nầy trong thời gian 4 tháng.
9.2. Vô lý thứ #2. Trích cái vô lý như sau:
“Phe VNCH phát hiện một máy bay Skyraider Buno số hiệu U-3465 (loại khu trục ném bom), xuất hiện trên đầu họ”. (ngưng trích).
Cha nội tác giả bài nầy nói dốc vô lý. Đó là, làm sao mà người trên tàu đọc được số hiệu U-3465 cho được? trong điều kiện chữ khổ nhỏ, bay nhanh, khoảng cách rất xa giữa tàu và phi cơ trên trời cao?
9.3. Vô lý thứ #3. Trích điều vô lý như sau:
“Khi lên tàu, nhóm tù “VNCH”, được sĩ quan hải quân trọng đãi, cho lên boong tàu ngắm trời mây”
Sự thật là không có tù nhân nào được lên boong tàu cả, vì không có boong tàu dành cho hành khách, mà tất cả tù nhân bị còng chân, ngồi xếp hàng từng dãy có trật tự, đó là nguyên tắc an ninh của nha Cải Huấn.
Việc áp giải tù ra Côn Đảo do nha Cải Huấn phụ trách. Thủy thủ mọi cấp không được xía vào công việc an ninh của nha Cải Huấn.
Còng chân để giữ trật tự, an ninh. Tránh những trường hợp như: nổi loạn trên tàu, nhảy xuống sông, nhảy xuống biển hoặc giết nhau do thù oán cá nhân...
Tàu đi ra biển nào cũng phải theo con sông Sài Gòn, sông không to lớn lắm, đi qua rừng Sác rồi ra biển qua cửa Cần Giờ.
Việc áp giải tù nhân luôn được giữ bí mật, từ khám Chí Hoà đến khi xuống tàu không được tổ chức nơi bến công cộng có nhiều người trông thấy. Tàu hải quân có bến trong Hải Quân Công Xưởng (Sở Ba Son), là căn cứ quân sự của hải quân.
9.4. Kịch bản của Hà Minh Trí dở ẹt
Sở mật vụ và ông Nhu muốn giết một người tù thì dễ như trở bàn tay, có cả chục, cả trăm cách hợp pháp và hợp lý, tù bị kết án tử hình thì cứ đem pháp trường thi hành bản án là xong ngay, cần gì phải thực hiện hai cái bao thơ gọi là tuyệt mật rất vô lý, bởi vì buổi chiều ngày 5-10-1963 đại úy Đường nhận được hai bao thơ để đánh chìm chiếc tàu vào buổi chiều cùng ngày. Một sĩ quan, một cá nhân, không thể tự ý nạp bom vào phi cơ, rồi chờ cho đúng giờ tàu ra cửa biển để bay đi đánh chìm. Ai ai cũng biết là phòng hành quân ra lịnh thì phi vụ mới tiến hành được, nhất là quy luật an ninh của Không Quân, sau vụ ném bom của Phạm Phú Quốc và Nguyễn Văn Cử ngày 27-2-1962, thì mỗi phi vụ phải có ba chiếc để canh chừng lẫn nhau.
Trường hợp trung úy Việt Cộng nằm vùng Nguyễn Thành Trung, phi vụ cũng 3 chiếc, nhưng ông nằm vùng nầy lấy cớ trục trặc kỹ thuật gì gì đó để cất cánh chậm năm bảy phút, rồi đến thả bom xuống dinh Độc Lập ngày 8-4-1975.
Kịch bản của Hà Minh Trí như trên, tào lao là vậy.
Phủ Tổng Thống ra điều kiện thăng thưởng trên chuyến bay, thăng lên thiếu tá, thưởng một triệu đồng cho việc đánh chìm chiếc tàu HQ/VNCH là tự xác nhận mình vi phạm luật pháp, tội lớn nhất là giết binh sĩ của mình, phá hủy tài sản của mình, đó không phải là tác phong của sở mật vụ và của hai ông Diệm-Nhu.
Ở thời điểm những năm 1960, HQ/VNCH chỉ có 7 chiếc hải vận hạm mang số từ HQ-400, 401, 402, 403, 404, 405 và 406 do Mỹ chuyển lại trong nhiều đợt. HQ-401 là tàu chở quân đổ bộ đường biển, loại trung bình, thường gọi là tàu đầu bằng há mõm, được Mỹ chuyển giao năm 1956, tên gốc của nó là LSM-110. (LSM=Landing Ship Medium). Thủy thủ đoàn gồm 58 người. Hạm trưởng là Hải quân đại úy Nguyễn Văn Hớn (sau lên đại tá), hạm phó là HQ trung úy Lê Thành Uyển.
Sinh mạng của 58 người nầy không phải là người bình thường, mà là những người được đào tạo, huấn luyện, cho đi tu nghiệp và trải qua những thời gian dài thu thập kinh nghiệm để vận hành con tàu. Thủy thủ đoàn là những chuyên viên kỹ thuật của nhiều ngành nghề khác nhau. Con tàu và thủy thủ đoàn là một tài sản vô cùng quý báu của quốc gia trong thời gian đó, có nhiều tiền cũng không mua được, có xin thì cũng không được Mỹ cho ngay tức khắc. Mang một tài sản quý báu cộng thêm một triệu đồng tiền thưởng để giết một tử tù thì thật là một câu chuyện tào lao, bá láp. Khi toà đã kết án tử hình thì muốn đem ra thi hành bản án lúc nào mà không được?
Những người đã từng mưu sát ông Diệm như Hà Thúc Ký, lãnh tụ Đại Việt Quốc Dân Đảng, đã lập chiến khu Ba Lòng chống chế độ, đã tàng trữ vũ khí để mưu sát ông Diệm, bị tù nhưng vẫn còn sống sau đó. Trung úy Phạm Phú Quốc cùng với thiếu úy Nguyễn Văn Cử đã dội bom mục đích giết cả gia đình ông Diệm, bà Nhu bị té gãy tay khi chạy xuống hầm, Dinh Độc Lập bị sập phân nửa, thế nhưng cả ông Hà Thúc Ký và Phạm Phú Quốc vẫn còn sống nhăn sau khi ông Diệm chết.
Những điều đó chứng tỏ tổng thống Diệm không phải là người hiếu sát, thù cá nhân và nham hiểm.
Và kịch bản của Hà Minh Trí là dở ẹt, tào lao, bá láp và vô lý. Chỉ có những đầu óc thiếu học mới nghĩ ra cái quái thai đó mà thôi.

10* Kết luận
Hà Minh Trí là Việt Cộng đội lốt Cao Đài, mà mục đích hành động là ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm. Đã ba lần mưu sát ông Diệm. Báo chí Việt Cộng thổi phồng quá mức “Kế ly gián của Hà Minh Trí làm đảo điên chính quyền Sài Gòn”
Kịch bản mật lịnh cho đại úy phi công Huỳnh Minh Đường đánh chìm tàu HQ-401 chở tù đi Côn Đảo trong đó có Hà Minh Trí, là một kịch bản rất tồi, rẻ tiền và vô lý, khó tin được. Một chi tiết đáng buồn cười là lá thơ tuyệt mật của Phủ Tổng Thống có hai chữ ký của Ngô Đình Nhu và Trần Kim Tuyến. Thơ của Phủ TT thì Ngô Đình Nhu ký tên thì đúng, chớ mắc mớ gì mà BS Trần Kim Tuyến lại ký thêm vào đó? Dốt đặc cán búa!
Tài liệu còn rất nhiều chi tiết sai sự thật. Nhóm tham gia đảo chánh hụt chỉ có 32 người chớ không phải là 216. Nhóm Caravelle không phải là nhóm nghị sĩ, Phan Khắc Sửu và Phan Trọng Chinh không phải là nghị sĩ, và nhóm Caravelle không tham gia đảo chánh ngày 11-11-1960. BS Phan Quang Đán không thuộc nhóm Caravelle.
(Nhóm Caravelle gồm 18 chính khách đối lập, lấy tên là nhóm Tự Do Tiến Bộ, họp báo tại khách sạn Caravelle ngày 26-4-1960 để phổ biến Bản Tuyên Cáo tố giác chính quyền độc tài và đề nghị tổng thống Diệm thay đổi chính sách. Trưởng nhóm là ông Trần Văn Văn. Các thành viên gồm có: Trần Văn Văn, Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương, Nguyễn Lưu Viên, Lê Ngọc Chấn, Huỳnh Kim Hữu, Phan Huy Quát, Trần Văn Đổ, Trần Văn Tuyên, Trần Văn Lý, Nguyễn Tăng Nguyên, Nguyễn Tiến Hỷ, Lê Quang Luật, Phạm Hữu Chương, Tạ Chương Phùng, Trần Lê Chất, Lương Trọng Tường và linh mục Hồ Văn Vui).
Một anh thất học, 5 tuổi cha chết, 10 tuổi dẫn dắt bà nội mù lòa đi ăn mày, 13 tuổi đi ném lựu đạn vào vũ trường, quán bar, rồi sau đó đi “làm cách mạng” thử hỏi thời gian đâu mà học với hành? Với trình độ đó, thì kịch bản cũng ở trình độ đó thôi.
Trúc Giang
NUTB:: Published on Friday 01.11.2013

Người ám sát tổng thống Diệm (Ngọc Hậu - Tuổi Trẻ)


TT - Trong tập Phát súng trên cao nguyên (bộ phim Ván bài lật ngửa), người bắn phát súng về phía Ngô Đình Diệm chỉ bị bắt sau màn rượt đuổi gay cấn trên đoạn đường đèo dốc hết sức ly kỳ.

Ông Phan Văn Điền trong lần gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp - Ảnh: Gia đình cung cấp
Nhưng không lãng mạn như phim, ngay sau phát súng người chiến sĩ dũng cảm Phan Văn Điền (bí danh Mười Thương và có một tên khác nữa là Hà Minh Trí) bị khống chế và bắt ngay tại chỗ.
Phát súng trên cao nguyên
Đến nay, ông Phan Văn Điền vẫn nhớ như in cái ngày 22-2-1957. Cùng với một đồng đội nữ, Điền đi lên Buôn Ma Thuột với mục đích ám sát Ngô Đình Diệm ngay trong hội chợ cao nguyên.
Trước đó, đề xuất diệt Diệm của Điền được Ban địch tình tỉnh Tây Ninh thông qua.
Suốt hai tuần lễ, Điền quần nát thủ phủ Tây nguyên với sự trợ giúp đắc lực của hai trung sĩ trung đoàn 60 từng quen biết Điền khi còn ở Tây Ninh.
Hội chợ cao nguyên được tổ chức ngay sát địa điểm đóng quân của trung đoàn 60, tạo điều kiện thuận lợi cho Điền nắm sơ đồ địa hình cũng như phương án bảo vệ Diệm.
Sau hai lần ám sát hụt trước đó, yêu cầu đặt ra lần này cho đội ám sát là phải thành công. Cũng vì vậy, lần này Diệm sẽ bị bắn bằng tiểu liên MAT thay vì súng ngắn như kế hoạch trước đó.
Sáng 22-2, Điền vượt qua hàng rào khu hội chợ. Trời Buôn Ma Thuột lạnh nên người đến hội chợ hầu như ai cũng mặc vest hay áo gió như Điền nên lính cũng tưởng Điền là cảnh sát chìm.
Vào hội chợ, Điền tìm chỗ đứng thích hợp cho việc nổ súng. Kế bên Điền là một viên thượng sĩ an ninh quân đội to cao như hộ pháp.
Đúng 8g sáng, sau khi viên sĩ quan hành lễ hô vang: “Nghiêm, nhìn cờ - chào”, tiếng quốc ca của chế độ Sài Gòn trổi lên thì Điền lòn tay vào trong áo đẩy băng đạn vào ổ súng tiểu liên rồi nâng súng nhắm vào tổng thống Diệm ngồi ở hàng ghế đầu mà siết cò.
“Đoàng”! Tiếng nổ đanh, gọn vang lên. Một bóng người trong hàng ghế đầu đổ gục xuống. Điền sững người, vì súng chỉ nổ một phát đạn chứ không đi cả băng như ý muốn.
Điền định lên đạn để bắn tiếp nhưng viên sĩ quan an ninh kế bên đã gạt chân đè sấp anh xuống đất. Điều làm anh đau nhất là người đổ gục xuống bởi viên đạn của Điền là viên bộ trưởng cải cách điền địa Đỗ Văn Công.
Ngay lúc Điền siết cò súng, Công đã di chuyển từ bên trái qua bên phải Diệm nên vô tình tấm lưng hứng trọn viên đạn thay Diệm.
Phan Văn Điền bị bắt sau cuộc ám sát đăng trên báo Life
Phiên tòa bí mật và 8 năm tù đày
Sau khi đánh túi bụi kẻ ám sát đương kim tổng thống, nhân viên an ninh còng tay Phan Văn Điền ném lên xe jeep đưa về tiểu khu Buôn Ma Thuột.
Chúng đẩy anh vào căn phòng và Ngô Đình Nhu, Trần Kim Tuyến (phụ trách mật vụ phủ tổng thống) xuất hiện với một viên sĩ quan biệt bộ phủ tổng thống (sau này Điền mới biết được là Phạm Ngọc Thảo, tình báo của ta cài vào).
Viên sĩ quan hất hàm hỏi: “Ai tổ chức cho anh ám sát tổng thống?”, Điền trả lời: “Thiếu tá Mai Hữu Xuân (tức giám đốc Nha an ninh quân đội Sài Gòn) và Cao Đài liên minh ở Tây Ninh”.
Sáng 23-2, Phan Văn Điền bị còng tay, bịt mắt đưa về Sài Gòn bằng máy bay quân sự, trên đó có cả các tướng Mai Hữu Xuân, Trần Văn Đôn, Lê Văn Kim. Từ đây bắt đầu một hành trình chết đi sống lại dưới những ngón đòn tra tấn dã man.
Chính quyền Diệm lập một hội đồng thẩm vấn trung ương do Ngô Đình Nhu trực tiếp chỉ đạo, các thành viên là những đầu ngành mật vụ, cảnh sát, tình báo...
Cứ một tiếng là thay một ca hỏi cung. Mỗi ca có cách tra tấn khác nhau như dùng tay chân, dùi cui, vuông gỗ để đánh đập; ca dùng đinh ghim chích các đầu ngón chân, ngón tay rồi dùng bông tẩm cồn để đốt; ca dùng đèn cao áp trấn hai bên thái dương cho đến khi Điền ngất lịm...
Tất cả các câu hỏi đều được Điền trả lời nhất quán việc Mai Hữu Xuân câu kết với Nguyễn Văn Hinh (nguyên thiếu tướng quân đội Sài Gòn), Nguyễn Văn Tâm (nguyên thủ tướng chính quyền Sài Gòn 1951-1953), Trần Văn Hữu (thủ tướng chính quyền Sài Gòn 1949-1951, đang sống lưu vong bên Pháp)... sử dụng các mặt trận tôn giáo đối lập như quân đội Cao Đài liên minh để tổ chức giết Diệm...
Sau 33 ngày, cuối cùng bản cung với nội dung trên cũng được thông qua và Điền bị ném vào phòng biệt giam.
Đến tháng 8-1958, Điền được giải lên văn phòng của Nguyễn Văn Hay (phó tổng giám đốc cảnh sát).
Ở đó, có gần chục người mặc thường phục ngồi chờ sẵn. Một người hỏi anh đúng ba câu: “Tại sao anh ám sát tổng thống? Sau khi tổng thống thoát nạn anh có lấy làm tiếc rằng tổng thống không chết không? Anh có vợ con chưa?”.
Sau này Điền mới biết đó là phiên tòa bí mật xử anh tử hình.
Sau đó, Điền bị đưa đi đày ở Côn Đảo cùng 42 tử tù và hơn 300 người bị kết án, trong đó có nhóm sĩ quan tham gia đảo chính năm 1960 ở Sài Gòn. Mãi đến năm 1965 anh mới được thả ra nhờ vụ đảo chính tháng 2-1964.
Cuộc đời bình dị của người anh hùng
Đầu năm 1967, theo phân công của tổ chức, trên đường từ Tây Ninh ra Ban an ninh Sài Gòn - Gia Định đến địa phận Củ Chi thì Điền gặp máy bay thả bom. Một quả bom không nổ, đè nát phần ống chân trái ông buộc phải cưa bỏ từ đầu gối xuống.
Dù vậy, sau đó ông tiếp tục giữ nhiều trọng trách trong các cơ quan của Ban an ninh, điệp báo tỉnh Tây Ninh và Trung ương Cục miền Nam...
Sau ngày đất nước thống nhất, ông về công tác tại Bộ Nội vụ, rồi Công an Tây Ninh, Ban nội chính Tỉnh ủy Tây Ninh và nghỉ hưu năm 1998 khi giữ chức trưởng Ban tôn giáo tỉnh Tây Ninh.
Ông vẫn nhớ rõ hai vợ chồng đã tích cóp từng viên gạch, cân sắt, bao ximăng... để sáu năm sau mới hoàn thành căn nhà trong con hẻm nhỏ ở khu phố 1, phường 1, thị xã Tây Ninh.
Năm 2005, Chủ tịch nước trao tặng ông Phan Văn Điền (nguyên cán bộ điệp báo của Ban an ninh Trung ương Cục miền Nam, trưởng tiểu ban điệp báo Ban an ninh tỉnh Tây Ninh) danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang vì đã có thành tích đặc biệt xuất sắc trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Nghiệm lại quãng đời vào sinh ra tử, ông nói đơn giản: “Tôi chỉ là người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà thôi”.
Năm 2009, trong một lần chở vợ bằng xe máy, vợ chồng ông bị tai nạn giao thông. Ông thì không sao, bà bị thương nặng, mặc dù não không bị gì nhưng cơ thể bất động.
Sau đó, năm 2013, trong lúc săn sóc cho vợ, ông bị tai biến và giờ đây ăn uống đối với ông cũng rất khó khăn. Mặc cho căn bệnh hành hạ, hiện nay mỗi ngày ông vẫn săn sóc cho vợ và hát cho bà nghe những bài nhạc đỏ như Tiến quân ca, Tiếng đàn ta lư, Năm anh em trên một chiếc xe tăng...
Kế hoạch không thành
Tỉnh ủy Tây Ninh từng hoạch định tới ba lần ám sát tổng thống Ngô Đình Diệm. Trong tháng 10-1956, biết được tổng thống Diệm sẽ đích thân lên tòa thánh Tây Ninh để ký kết thỏa ước Bính Thân giữa chính quyền VN cộng hòa với đạo Cao Đài, Tỉnh ủy Tây Ninh quyết định giao cho đội diệt ác tìm cách giết Diệm ngay trong ngày ký kết.
Thế nhưng nhiệm vụ được giao quá gấp nên phương án không được triển khai...
Đầu tháng 12-1956, đội diệt ác đề xuất đi diệt Diệm trong đêm Noel 24-12-1956.
Trong hai năm 1954-1955, cứ đúng 12g đêm Giáng sinh, Diệm đều có mặt tại nhà thờ Đức Bà (quận 1, Sài Gòn) để dự lễ.
Lê Văn Cửu, một cán bộ đặc tình do Tỉnh ủy Tây Ninh cài làm phiên dịch trong cơ quan viện trợ Mỹ, được giao nhiệm vụ cùng đội diệt ác tìm cách tiếp cận, tiêu diệt Diệm.
Đêm Giáng sinh, thông qua các mối quan hệ của Cửu, Phan Văn Điền cùng Cửu mỗi người mang súng ngắn theo dòng người đi lễ vào trong nhà thờ Đức Bà, quỳ cách gia đình Ngô Đình Diệm chín hàng ghế (cự ly khoảng 12m).
Hai đội viên đội diệt ác khác được bố trí bên ngoài nhà thờ làm công tác nghi binh, vừa làm tài xế. Theo kế hoạch khi rung chuông tiến hành buổi lễ, Điền và Cửu đồng loạt nhắm vào Diệm để nổ súng, đồng đội bên ngoài sẽ cắt điện, đồng thời ném lựu đạn khói về phía nhà thờ để tạo cảnh hỗn loạn cho họ tẩu thoát. Thế nhưng, đêm đó Diệm không tới...
NGỌC HẬU