Thưa các vị
đại biểu,
Tôi rất lấy làm đau đớn
và căm phẫn báo cáo trước Hội nghị Ban Thường trực Quốc hội và các đại biểu
Quốc hội có mặt ở Hà Nội một tội ác mới mà đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai của
chúng là tập đoàn Ngô Đình Diệm đã phạm ở miền Nam, một tội ác vô cùng dã
man mà nói đến ai cũng phải ghê tởm, mà người có một chút lương tâm không
thể tưởng tượng được. Tức là vụ đầu độc ở trại tập trung Phú Lợi giết hại
hơn một ngàn chính trị phạm – một ngàn đồng bào ruột thịt của chúng ta –
trong ngày 1-12-1958 vừa qua.
*
* *
Trại tập trung Phú Lợi
thuộc tỉnh Thủ Dầu Một (nay chúng đổi tên là Bình Dương) cách thị xã tỉnh 4
cây số và cách Sài Gòn 33 cây số ở một vùng rừng hẻo lánh. Trại rộng 120 mẫu
tây, xung quanh có tường cao 3 thước. Có một hệ thống đồn bốt gồm 12 tháp
canh với một tiểu đoàn bảo an vũ trang đầy đủ và mật thám, cảnh sát bao vây
xung quanh.
Số đồng bào cả nam lẫn
nữ (nữ có trên 1.000) cả già lẫn trẻ, có những em 2, 3 tuổi nữa, cả thảy gần
6.000 người gồm đủ các thành phần xã hội: lao động, trí thức, giáo sư, học
sinh, tư sản dân tộc, các giáo phái, các nhân sĩ đã tham gia phong trào hòa
bình Sài Gòn – Chợ Lớn năm 1954 và phong trào cứu tế nạn nhân năm 1955, cũng
có những đồng bào không hề tham gia kháng chiến trước.
Ở miền Nam Việt Nam có
hàng ngàn nhà giam và trại tập trung thì trại Phú Lợi là trại lớn nhất.
Để lừa bịp dư luận, che
đậy những hành động khủng bố tàn sát đồng bào yêu nước ở miền Nam, bọn Mỹ -
Diệm gọi các nơi này là “Trung tâm huấn chính” hoặc lớp “huấn chính”. Trại
tập trung Phú Lợi được chúng gọi là “Trung tâm huấn chính trung ương”.
Sát cạnh trại tập trung
này Mỹ - Diệm đã tổ chức một sân tập bắn, hàng ngày có tiếng súng nổ, để che
mắt nhân dân khi chúng bắn chết người hàng loạt.
Hầu hết số đồng bào bị
tập trung ở đây đều đã bị giam ở các nơi Côn Lôn, Biên Hòa, Chí Hòa, Thủ
Đức, Bà Chiểu, Phú Quốc, Phú Lâm nay bị dồn về đó.
Vì không có lý do để đưa
ra tòa án xử tội anh chị em, nên chính quyền miền Nam đã áp dụng chính sách
giam giữ lưu niên, đánh đập tàn nhẫn, ai chết thì bỏ. Chế độ trại tập trung
vô cùng cực khổ. Mỗi ngày mỗi người chỉ được phát một ít cơm gạo mục ngâm
nước vôi với một nhúm muối và cá khô mục nát. Nước uống bị hạn chế, chỉ phát
từng lon nước lạnh. Có người hàng tháng không được tắm giặt một lần. Chỗ
giam thì chật hẹp, xung quanh bị bít kín. Người nằm, ngồi, chen chúc nhau
rất là nghẹt thở. Các bệnh nguy hiểm phát ra thường xuyên: kiết lỵ, phù
thũng, sốt rét, ho lao. Thuốc men thiếu thốn, gia đình phạm nhân có gửi
thuốc đến cũng bị tịch thu; ngày nào cũng có 5, 7 người chết, có tháng chết
đến trên dưới 200 người.
Thế mà bọn cảnh sát gác
lại hàng ngày chửi mắng đánh đập các người bị giam giữ.
Ở trong các trại giam
chính quyền miền Nam lại tổ chức ra các cuộc “tố cộng” để tìm cớ đánh đập
hãm hại đồng bào.
Mặc dù ăn ở cực khổ, mặc
dù bị hành hạ hàng ngày, mặc dù bị đe dọa dụ dỗ đủ cách, các anh chị em vẫn
kiên quyết không chịu khuất phục Mỹ - Diệm, mà vẫn đoàn kết đấu tranh, giữ
lấy tư cách con người, chống lại bọn phản bội quyền lợi dân tộc, quyền lợi
Tổ quốc.
Thấy không thể phá hoại
được tinh thần anh chị em, và chưa thỏa mãn với cách để anh chị em chết hao
chết mòn dần dần, bọn Mỹ - Diệm đã âm mưu giết chết hàng loạt anh chị em. Đó
là nguyên nhân vụ thảm sát ngày 1-12-1958. Hôm đó như thường lệ, đến bữa ăn
anh chị em cùng nhau ra ăn cơm. Nhưng vừa ăn xong thì ai nấy đều ôm bụng kêu
la, nằm xuống dẫy dụa, có người thể chất yếu hoặc trúng độc mạnh thì chết
lịm ngay.
Cảm biết là nhà cầm
quyền miền Nam bỏ thuốc độc, cả trại náo động kêu la ầm ỹ đòi bọn chúng mở
cửa nhà giam cứu chữa.
Nhưng bọn cai ngục đã
được chỉ thị ra lệnh cho lính khóa chặt các cửa nhà giam, đồng thời bủa lính
bao vây trại, canh giữ nghiêm ngặt các ngả đường ra vào.
Một số ít anh chị em đã
cố đu người lên xà nhà dỡ nóc nhà
trèo lên kêu cứu, đòi chính quyền miền Nam phải đem thuốc men cứu chữa.
Nhưng bọn Mỹ - Diệm đã cho lính bắn xả vào giết chết một số.
Tính ra chỉ trong ngày
1-12 hơn 1.000 anh chị em đã bị chết rất thê thảm. Số còn lại thì nằm mê man
bất tỉnh.
Trong lúc anh chị em
trong các trại giam kêu la ầm ĩ thì đồng bào xung quanh dò hỏi biết tin rất
kinh hoảng và căm phẫn, nhiều người kéo nhau tản cư về phía Sài Gòn, Chợ
Lớn.
Đến ngày 2-12 thêm một
số anh chị em nữa bị chết. Hơn 4.000 anh chị em còn lại đã nhất tề tuyệt
thực đấu tranh đòi Mỹ - Diệm phải cứu chữa những người còn lại. Nhiều anh em
cố gượng leo lên dỡ nóc nhà kêu cứu. Tiếng la thét vang dậy cả khu trại.
Bọn Mỹ - Diệm lập tức
điều động thêm về Phú Lợi một trung đoàn bộ binh bao vây chặt chẽ trại tập
trung, lùng khắp các xóm làng lân cận, hạ lệnh giới nghiêm, cấm nhân dân tụ
họp bàn tán.
Chúng lại cho xe vòi
rồng đến phun nước đàn áp cuộc đấu tranh. Từ sân tập bắn, hàng loạt súng
liên thanh nổ dồn vào phía các nhà giam. Anh chị em đã yếu sức bị chết thêm
một số, có anh chị em bị nước phun ngã từ trên xà nhà xuống gẫy tay chân hay
vỡ sọ mà chết lập tức.
Bọn Mỹ - Diệm muốn làm
cho phi tang đã đưa dầu xăng phun vào trại và ném bùi nhùi đốt. Có một nhà
giam bốc cháy, một số anh chị em còn sống bị chết thiêu. Nhiều xác chết từ
hôm 1-12 đã bị cháy tiêu.
Đồng bào xung quanh châu
thành rất căm phẫn Mỹ - Diệm và thương xót cho các nạn nhân, đã mua thuốc
men kéo đến đòi được giúp đỡ những người bị nạn. Các gia đình có thân nhân
bị giam giữ rất là xao xuyến đã đòi các báo chí Sài Gòn cho biết tin tức.
Nhưng bọn Mỹ - Diệm cố tình bưng bít không cho các báo đả động đến việc này.
Muốn đánh lừa dư luận
bọn Mỹ - Diệm cho tung tin là ở Bình Dương có bệnh ôn dịch, tù nhân bị bệnh
mà chết.
Nhưng ai cũng biết là
nói láo, vì sau khi vụ này xảy ra, người ta đã đem cơm cho chó ăn thì chó
chết, bỏ cho cá ăn thì cá chết. Cuối cùng chính quyền miền Nam lại tung tin
là các tù nhân uống thuốc độc tự tử để đánh lừa dư luận. Nói láo nữa! đồng
bào chúng ta ở miền Nam là những người yêu nước đã có một truyền thống anh
dũng bất khuất, dẫu bị khổ sở dưới sự khủng bố của Mỹ - Diệm vẫn đấu tranh
để sống, để đuổi Mỹ - Diệm ra khỏi miền Nam, để thống nhất nước nhà, không
khi nào có cái tư tưởng tự sát. Luận điệu Mỹ - Diệm nhất định không lừa dối
được ai, không lừa dối được nhân dân ta, không lừa dối được dư luận thế
giới.
*
* *
Thưa các vị
đại biểu,
Những hành động điên
cuồng của bọn Mỹ - Diệm chứng tỏ điều gì?
Nó chứng tỏ rằng bọn đế
quốc Mỹ cướp nước, bọn Ngô Đình Diệm bán nước không từ một thủ đoạn gì mà
không dùng để duy trì quyền thống trị của chúng. Mấy năm nay do Mỹ xúi giục
Ngô Đình Diệm đã gây ra rất nhiều tội ác. Những vụ tàn sát người kháng chiến
cũ và đồng bào ta ở Vĩnh Trinh, Hướng Điền, Ngân Sơn, Chí Thanh, Mỏ Cày,
Bình Thành, những cuộc khủng bố tra tấn đến chết người ở các trại tập trung
Hòa Vang, Đại Lộc, ở các nhà lao Côn Đảo, Chí Hòa… đã gây căm thù sôi sục
trong đồng bào cả nước. Những hành động dã man đối với chị Trần Thị Nhâm mà
mọi người chúng ta đều biết đã phơi bày rõ rệt bản chất bất nhân phi nghĩa
của bọn độc tài thống trị ở miền Nam. Đến vụ thảm sát Phú Lợi thì bộ mặt ghê
tởm của Mỹ - Diệm đã đến cực độ. Tìm những ví dụ trong lịch sử chúng ta phải
nghĩ đến thời Hítle với các trại tập trung như: Anschwitz – Birkenau Pawiack
ở Ba Lan, Dachau ở Đức. Có khác là Hítle đã giết người trong thời kỳ chiến
tranh. Nhưng Ngô Đình Diệm đã giết người hàng loạt trong thời kỳ hòa bình
lập lại đã hơn 4 năm!
Những hành động điên
cuồng ấy không phải nói lên sức mạnh của Mỹ - Diệm đâu. Trái lại nó làm cho
mọi người thấy thái độ của một kẻ yếu thế hoảng sợ làm liều mà thôi. Mỹ càng
thâm nhập vào miền Nam, tình hình miền Nam càng bế tắc, nhân dân miền Nam
càng căm thù mà đấu tranh thêm mãnh liệt. Thấy dư luận miền Nam và cả nước
phản đối, Mỹ - Diệm đã báo thù bằng cách giết những người tay không, không
những tay không, mà lại đã bị mất tự do, bị giam hãm trong trại tập trung.
Có cái hành động nào hèn bằng cái hành động giết người ở trong nhà tù mà lại
giết bằng cách bỏ thuốc độc vào bữa ăn!
Chúng ta hãy tưởng tượng
hàng nghìn đồng bào ruột thịt của chúng ta vì yêu Tổ quốc, yêu hòa bình,
muốn thống nhất đất nước mà đã chịu giam cầm bấy lâu nay, đang cố chịu đựng
mọi gian khổ để sống, để rồi được về với gia đình, góp phần xây dựng Tổ
quốc, mong có ngày được thấy mặt Hồ Chủ tịch để thỏa lòng mong ước mấy lâu
nay. Mà nay bỗng nhiên ăn phải thuốc độc của Mỹ - Diệm, ôm bụng kêu la,
người thì trợn mắt, người thì sùi bọt miếng, ỉa đái lan tràn, nằm xuống giẫy
giụa trên cứt đái, trên đồ ăn mửa ọe ra, rồi nằm chết gục ngay, xác này sắp
trên xác khác. Kẻ ở trên sạp, kẻ ở dưới nền, kẻ còn thoi thóp thì cố bò ra
cửa để kêu cứu! Ai mà cầm lòng được trước tình cảnh thê thảm như thế! Chúng
ta tự hỏi: Mỹ - Diệm còn tàn ác đến mức nào nữa? Các đồng bào ta bị giam ở
trại Phú Lợi còn sống lại đã có một số bị Mỹ - Diệm chuyển đi nơi khác nay
còn sống hay đã chết? Rồi các đồng bào ta ở hàng ngàn nhà giam khác thì sao?
Và toàn thể nhân dân miền Nam đang ở dưới ách thống trị của Mỹ - Diệm thế
nào. Mối lo âu của chúng ta bao giờ mới hết, lòng căm phẫn của chúng ta lên
đến mức nào?
Chúng ta quả quyết rằng:
những hành động tàn ác bỉ ổi của Mỹ - Diệm không làm nhụt trí đấu tranh của
đồng bào miền Nam mà chỉ gây căm phẫn thêm cho đồng bào miền Nam, cho đồng
bào toàn quốc.
Hơn bốn năm nay Diệm
theo lệnh của Mỹ đã bày ra trò tố cộng để tàn sát đồng bào miền Nam. Nhưng
kết quả là càng tố cộng thì nhân dân ta càng đoàn kết đấu tranh và Diệm càng
bị cô lập.
Vụ thảm sát Phú Lợi cùng
với các cuộc tàn sát khác chẳng những không cứu vãn được tập đoàn Ngô Đình
Diệm, không dập tắt nổi phong trào đấu tranh của đồng bào miền Nam, mà trái
lại nhất định càng làm cho lửa căm thù của nhân dân ta bốc cháy thêm mạnh,
phong trào tố cáo tội ác Ngô Đình Diệm thêm kịch liệt.
Nhân dân ta thấy thêm rõ
Mỹ - Diệm đã hết bày trò giả nhân giả nghĩa, đã lòi mặt đại gian đại ác, đối
với Mỹ - Diệm chỉ có một cách là tích cực và bền bỉ đấu tranh để đi đến tiêu
diệt chúng.
Ở đây chúng ta không nói
đến việc tập đoàn Ngô Đình Diệm vi phạm Hiệp định Giơnevơ, chúng đã vi phạm
Hiệp định Giơnevơ nhiều lần, chúng ta không lấy làm lạ nữa. Chúng ta cũng
thừa hiểu Ngô Đình Diệm chỉ có thể duy trì thế lực bằng lừa phỉnh và đàn áp,
lừa phỉnh không được thì đàn áp, điều đó cũng là tất nhiên. Điều mà chúng ta
không thể tưởng tượng được là cũng là người, cũng là người Việt Nam mà lại
mất lương tri đến chỗ dùng thủ đoạn hèn mạt giết hại đồng bào đã lọt vào
trong tay mình rồi, đang bị giam giữ chặt chẽ với bộ đội, công an, cảnh sát
vòng trong vòng ngoài, mà lại giết một lần đến hơn ngàn người!
Trước cái tang đau đớn
này, nhân dân cả nước ta biến đau thương thành sức mạnh càng phải quyết tâm
đoàn kết chống lại dã tâm phản nước hại dân của Ngô Đình Diệm, phản đối đế
quốc Mỹ can thiệp vào miền Nam nước ta.
Chúng ta kêu gọi dư luận
thế giới kịch liệt lên án hành động phản nhân đạo của chính quyền Ngô Đình
Diệm.
Bọn đế quốc Mỹ và tay
sai của chúng càng hung hãn thì càng bị đông đảo nhân dân ta phản đối và
nhất định càng mau đi đến chỗ thất bại nhục nhã.
Để tỏ lòng thương tiếc
các đồng bào ta đã bị nạn ở trại tập trung Phú Lợi, tôi đề nghị các vị đứng
dậy mặc niệm một phút.