"Ông Tùng đã thảo văn kiện đầu hàng"
TT - Trong phần tường thuật dưới
đây, nhà báo chuyên nghiệp Borries Gallasch đã trả lời một cách chắc
chắn về vấn đề gây tranh cãi hàng chục năm qua: người đã thảo lời tuyên
bố đầu hàng cho tổng thống Dương Văn Minh.
Phóng to |
Đại tá Bùi Văn Tùng |
Thảo văn kiện
Sau một vài phút, ông Dương Văn Minh, ông Vũ Văn Mẫu và
ông Bùi Văn Tùng rời khỏi phòng, theo sau là những người đã có mặt tại
đây để sang đài phát thanh. Chúng tôi bước xuống cầu thang ra bãi cỏ,
đến ngang chỗ vòi phun nước, tổng thống Dương Văn Minh và thủ tướng Vũ
Văn Mẫu leo lên một chiếc xe jeep được bảo vệ bởi hai chiến sĩ giải
phóng (đại úy Phạm Xuân Thệ đi xe này - TS). Chính ủy Bùi Văn Tùng và
một người lính khác lên chiếc xe thứ hai. Tôi đang đứng ngay cạnh chiếc
xe jeep nói chuyện với ông chính ủy bằng tiếng Pháp, cố gắng xin ông ta
để được lên xe. Ông gật đầu đồng ý. Luật sư Đỉnh với bộ râu dài cũng leo
lên chiếc xe jeep này và chúng tôi lái đi. Chỉ có hai chiếc xe này của
chúng tôi chạy giữa thành phố lúc ấy - một thành phố đã từng sôi sục mà
nay sự sợ hãi bỗng nhiên được làm dịu đi - qua tòa đại sứ Mỹ trống hoác,
đến đài phát thanh nằm trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Chúng tôi đi vào phòng thu nhỏ trên lầu một. Những kỹ
thuật viên đã lấy chân dung của Thiệu từ trên tường xuống và ném qua cửa
sổ ra sân. Chúng tôi ngồi bất động một lát. Ông Mẫu quạt mặt mình bằng
một quyển sách. Tổng thống Dương Văn Minh và chính ủy xe tăng Bùi Văn
Tùng ngồi trên hai chiếc ghế và tôi ngồi giữa họ tại một chiếc bàn nhỏ. Ông Tùng thảo văn kiện đầu hàng trên một mảnh giấy màu xanh.
Phóng to |
Chính ủy Tùng đã rất khó viết. Ông ngồi bất động trong
khi thảo ra được một vài từ rồi đến từ nữa, rồi lại thay thế bằng những
từ khác. Sau 30 năm chiến đấu cho một mục đích, thật là khó để biết phải
viết như thế nào.
Trong lúc đấy mọi người dường như đang thư giãn và giảm
phấn khích hơn so với một giờ trước. Đại úy Phạm Xuân Thệ, người đã bắt
ông Minh trong dinh, vẫn còn lăm lăm khẩu súng trong tay. Ông ta nhắc
đi nhắc lại với ông Minh về việc đầu hàng trên đài.
Thời khắc lịch sử
Trên đường tìm kiếm tài liệu và gặp gỡ nhân chứng, vào tháng 3-2005, phóng viên Tuổi Trẻ
đã đến Bộ tư lệnh Quân đoàn II đóng ở Bắc Giang (cách Hà Nội 80km).
Trong khi xem xét kỹ từng hiện vật ở bảo tàng quân đoàn (lúc đó còn rất
ngổn ngang vì đang sắp xếp trưng bày lại), phóng viên Tuổi Trẻ
đã sửng sốt khi nhìn thấy bản thảo lời tuyên bố đầu hàng của tổng thống
Dương Văn Minh. Đó là hai trang giấy pơluya màu xanh, nhăn nhúm và lấm
lem bụi đường. Nhìn nét chữ thì biết ngay của đại tá Bùi Văn Tùng và cán
bộ bảo tàng cũng xác nhận điều đó.
Điều đáng nói là ngay bên cạnh bản thảo viết tay của
đại tá Tùng, chúng tôi lại thấy một bản thảo cùng nội dung, nhưng được
một người nào đó viết. Trả lời thắc mắc này, cán bộ Bảo tàng Quân đoàn
II nói rằng: Sợ bản thảo gốc bị mờ, giấy lại nhăn, khó đọc, nên bảo tàng
cho người viết lại để dễ đọc.
Một lời giải thích khó có thể chấp nhận! Do vậy cán bộ
bảo tàng đã không thể trả lời được câu hỏi tiếp theo: Điều gì sẽ xảy ra
khi bản thảo của đại tá Tùng bị mất, và con cháu chúng ta sẽ chỉ nhìn
thấy một bản thảo được ai đó viết lại?
Sau cuộc hội ý với cấp trên, sĩ quan tuyên huấn quân
đoàn đã không đồng ý cho phóng viên sao chụp, ghi hình tư liệu này.
|
Đại úy Thệ im lặng. Tất cả mọi người bỗng nhiên im
lặng. Rồi một vài người lính giải phóng nói chuyện với tôi bằng tiếng…
Nga. Họ trông thấy phù hiệu “Báo chí Đức” trên áo sơmi của tôi và tưởng
tôi là nhà báo Đông Đức. Họ đã nói chuyện với tôi về Các Mác. Bạn tôi là
Hà Huy Đỉnh đã giải thích cho họ rằng tôi là nhà báo Tây Đức. Mặt họ
sầm xuống, tỏ ra nghi ngờ và e dè hơn.
Cuối cùng mọi người đã sẵn sàng, nhưng không ai trong
số người này biết sử dụng máy ghi âm. Chính ủy Tùng hướng dẫn rất rõ
ràng cho tôi những việc tôi phải làm: ông Minh cần phải đọc lại bản
tuyên bố vào máy ghi âm của tôi, việc này được lặp đi lặp lại ba lần.
Lần đầu tiên ông Minh chần chừ vì được yêu cầu phải đọc là: “Tôi, Dương
Văn Minh, tổng thống chính quyền Sài Gòn”, nhưng ông ấy chỉ muốn nói:
“Tôi, đại tướng Dương Văn Minh...”. Họ tranh luận qua lại và cuối cùng
đi đến thỏa thuận: không nhượng bộ ông Minh. Ông Minh phải nói: “Tôi,
đại tướng Dương Văn Minh, tổng thống của chính quyền Sài Gòn”. Nhưng ông
Minh không đọc được bản viết tay của chính ủy Tùng và nói sai nhiều
lần. Tất cả mọi thứ lại phải được đọc lại từ đầu. Cuối cùng đã xong. Ông
Minh kết thúc âm giọng chính xác: “...miền Nam Việt Nam”.
Tôi cũng ghi âm lời phát biểu của ông Mẫu và ông chính
ủy Tùng rồi chúng tôi đi vào phòng thu thanh. Tôi ngồi ngay trước micro
và bật băng của ba bài phát biểu. Ông Minh ngồi bên tay trái tôi. Chính
ủy Tùng, ông Mẫu đứng đằng sau chúng tôi. Kỹ thuật viên ngồi phía bên
kia của kính ngăn yêu cầu bật máy lại, lần này để máy lại gần micro hơn
và không quá to. Lúc này mọi sự đều tốt đẹp. Chính ủy Bùi Văn Tùng đã
nói những gì với tôi mà tôi không hiểu. Hà Huy Đỉnh dịch lại. Tôi đã
được ông cảm ơn về sự giúp đỡ của tôi và cho phép tôi chở ông về lại
dinh Độc Lập trên chiếc xe jeep. Chúng tôi rời khỏi tòa nhà. Tôi ngồi
sau tay lái và ông chính ủy ngồi ghế bên.
Tôi không thể nổ máy chiếc xe. Lúc ấy ông chính ủy trở
nên sốt ruột và chúng tôi đã đi sang một chiếc xe khác, nơi tôi lại ngồi
băng ghế sau. Chúng tôi lại đi qua những con đường của VN. Lúc ấy
khoảng 2g chiều, những người lính của Mặt trận Giải phóng đã đứng gác
tại tất cả các ngã tư và trên những con đường đã rất đông người. Chúng
tôi đã đi mà không có bảo vệ. Sài Gòn đã chắc chắn ở trong tay của chính
quyền cách mạng, không gặp sự kháng cự nào.
Tại dinh Độc Lập, tôi nhảy ra khỏi xe. Trên khuôn mặt
bình thản của chính ủy Bùi Văn Tùng giấu một nụ cười. Rồi ông nói với
tôi bằng một câu tiếng Đức mà ông biết: “Danke” (cảm ơn).
Hai ngày sau, ông Minh được tự do trở về nhà với vườn hoa phong lan của mình.
Tác giả bức ảnh này là nhà báo Kỳ Nhân - một nhà báo
đối lập trước năm 1975, lúc đó đang cộng tác cho Hãng tin AP (Mỹ). Khi
nhìn thấy bức ảnh duy nhất này, cả George Esper và Peter Arnett (phóng
viên chiến trường nổi tiếng, sau này làm cho CNN) đều thảng thốt: “Tấm
ảnh này sẽ đi vào lịch sử!”.
Nhà báo Kỳ Nhân đã giao phim và ảnh cho AP. Sau đó ít
ngày, George Esper và Peter Arnett đã “tặng” lại cho đại diện quân giải
phóng là trung úy Phùng Bá Đam (nay là đại tá). Trước khi đi học, ông
Đam có bàn giao phim và ảnh lại cho bộ phận tuyên huấn của Trung đoàn
66, Sư đoàn 304.
|
Đón đọc hồ sơ khởi đăng số tới:
Chuyện từ làng Hạ Bình (Trung Quốc)
Ô nhiễm môi trường gia tăng, nạn tham nhũng tràn
lan, thị trường bất động sản nằm ngoài tầm kiểm soát... Đó chỉ là một
vài trong số những thách thức mà Trung Quốc đang đối mặt sau ba thập kỷ
theo đuổi nền kinh tế thị trường. Những mảng tối đó đã được phản ánh
sinh động qua loạt phóng sự của các nhà báo tờ Wall Street Journal
(WSJ), giúp đem về cho họ giải thưởng báo chí quốc tế Pulitzer 2007.
Mời bạn đọc theo chân WSJ đến làng Hạ Bình, tỉnh
Phúc Kiến để tìm hiểu thực hư về những ảnh hưởng tiêu cực đến đời sống
người dân.
No comments:
Post a Comment