Xoay quanh việc tích hợp môn lịch sử
được Bộ Giáo dục - Đào tạo nêu ra, cùng với những ý kiến đa chiều từ các
chuyên gia, các nhà nghiên cứu sử học, các giáo viên lịch sử, PGS-TS
Phạm Quốc Sử đã có những chia sẻ, những quan điểm hết sức thẳng thắn về
vấn đề này.
Tìm hiểu, dạy và học lịch sử là vấn đề sống còn của dân tộc
-Thưa thầy, lịch sử và môn lịch sử có vai trò như thế nào trong đời sống hiện nay?
-PGS-TS Phạm Quốc Sử:
Lịch sử là thầy dạy của cuộc sống. Hầu hết những gì diễn ra hôm nay đều
có nguồn cội, căn nguyên từ quá khứ, hay nói cách khác đó là sự tiếp nối
của quá khứ. Bởi thế, muốn hiểu hiện tại, muốn hành xử cho đúng, không
lệch lạc trong tương lai thì phải soi chiếu vào lịch sử.
Còn môn lịch sử, nó sẽ giúp chúng ta tìm
hiểu quá khứ một cách có hệ thống. Tuy nhiên, có nhận thức đúng về quá
khứ hay không còn phụ thuộc vào quan điểm và phương pháp nhận thức, quan
điểm và phương pháp nghiên cứu lịch sử, dạy và học sử của mỗi người.
Đất nước, cộng đồng hay cá nhân nào cũng
cần đến vai trò của lịch sử. Với dân tộc Việt Nam, việc tìm hiểu lịch
sử còn quan trọng hơn nhiều, bởi lẽ đất nước ta luôn bị đe dọa, xâm
lăng, ngay cả lúc này. Vì vậy, việc tìm hiểu, dạy và học lịch sử là một
trong những vấn đề sống còn của mỗi người trong cộng đồng dân tộc. Hơn
nữa, Việt Nam đang ở trong thời kỳ hội nhập, học sử là để hiểu mình,
hiểu người, giúp chúng ta biết mình đang ở tầm vóc nào, hiểu rõ bạn bè
và kẻ thù của mình, từ đó sẽ hội nhập tốt hơn.
-Theo thầy, việc tích hợp môn lịch
sử cùng 2 môn giáo dục công dân và giáo dục quốc phòng thành môn công
dân với Tổ quốc thì có hợp lý không và tại sao?
-PGS-TS Phạm Quốc Sử: Bản
thân tôi nhận thấy không hợp lý chút nào, thậm chí là phản khoa học,
phản chính trị. Chính trị ở đây là muốn nói đến nhận thức non kém, mất
cảnh giác khi việc tích hợp có thể làm nhạt nhòa, biến mất môn lịch sử,
môn học mà ở bất cứ quốc gia nào cũng được giao một nhiệm vụ tối thượng
là trang bị cho người học kiến thức để nuôi dưỡng tình yêu Tổ quốc và
nhận diện mọi kẻ thù.
PGS-TS Phạm Quốc Sử cho rằng "tích hợp môn lịch sử sẽ là một thảm họa khôn lường!"
Môn lịch sử không phải chỉ của người dạy lịch sử mà là của nền giáo
dục đất nước. Với vai trò quan trọng của nó, đặc biệt là môn quốc sử
cùng với môn quốc văn đã được khẳng định rằng không thể nào thiếu và
trộn lẫn với các môn khác.
Nếu như môn quốc văn giữ cho dân tộc
hồn cốt thiêng liêng để người Việt không quên tiếng Việt và văn hóa Việt
thì môn quốc sử giữ cho dân tộc nguồn sinh khí và sức mạnh, giúp cho
dân tộc không quỳ gối trước bất kỳ thế lực cường quyền nào. Bởi thế kẻ
nào “đánh vào môn lịch sử”, thủ tiêu hay làm biến dạng và tan rã bộ môn
này tức là đã chặt đứt động mạch chính kết nối quá khứ với hiện tại, kết
nối nguồn sinh khí với cơ thể sống của dân tộc hôm nay.
Quan trọng là lựa chọn cái gì và dạy như thế nào
-Về chuyện tại sao lại có việc gộp môn lịch sử vào môn công dân với Tổ quốc, theo Bộ trưởng Phạm Vũ Luận: "Thứ
nhất là theo tinh thần chủ trương tích hợp. Thứ hai, Luật Giáo dục quốc
phòng an ninh được Quốc hội thông qua có quy định giảng dạy lịch sử giữ
nước, lịch sử quốc phòng. Chúng tôi dự kiến đưa lịch sử vào đó để tránh
trùng lặp”. Thầy có ý kiến như thế nào?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Theo tôi, đây là cách giải thích hoàn toàn không hợp lý. Giải trình thế là sai, bởi mấy lẽ:
Thứ nhất, “tích hợp” là một chủ trương,
thậm chí là một chủ trương “sáng giá” của Bộ GD-ĐT, nhưng không có nghĩa
là cho phép Bộ lôi tuột tất cả các môn vào đó mà không có cân nhắc.
Lịch sử là môn học có thiên chức đặc biệt, cần hết sức thận trọng nếu
như định đụng đến nó. Đã trót để cho nó “nhếch nhác” rồi thì giờ là lúc
giúp cho nó “phục sinh” chứ không phải làm cho nó bị “hòa tan”! Tiếc là
Bộ không có chuyên gia lịch sử, hoặc đã không hỏi các chuyên gia lịch sử
về vấn đề này.
Thứ hai, sao lại sợ trùng lặp kiến thức
lịch sử giữ nước với giáo dục an ninh quốc phòng mà bỏ cả môn lịch sử?
Vậy lịch sử đất nước trên các bình diện khác (như kinh tế, chính trị,
ngoại giao, văn hóa), lịch sử nhân loại không học nữa sao? Các môn khác có
thể sử dụng ít nhiều kiến thức lịch sử, nhưng là để phục vụ cho nhiệm
vụ của chúng, không thể thay thế cho hệ thống kiến thức toàn diện và sâu
sắc của môn lịch sử được.
Thứ ba, chủ trương tích hợp như vậy là
quá đơn giản, thuần túy từ góc độ kỹ thuật mà thiếu nhãn quan khoa học,
không có triết lý và tư tưởng trong việc giáo dục học sinh.
-Thầy có cho rằng vì kiến thức lịch
sử của ta quá nặng mà chưa có sự đổi mới trong cách dạy, tạo sự thích
thú cho người học nên dẫn đến có dự án tích hợp này không?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Đã
có gì mà nặng. Liệu người ta còn muốn cuốn sách giáo khoa lịch sử mỏng
thế nào nữa, còn muốn kiến thức lịch sử được dạy trong nhà trường bị
lược bớt, giản đơn đến mức nào nữa? Tôi đã cầm hai cuốn lịch sử phổ
thông trung học nước Mỹ, mới xuất bản, nó to gần bằng khổ giấy A4 và dày
gấp 3-4 lần cuốn lịch sử phổ thông trung học của ta, dày đặc chữ, tranh
ảnh và tư liệu. Không thấy dư luận nước Mỹ kêu ca vì sách dày, kiến
thức nặng nề. Hãy nói với học sinh bằng thứ ngôn ngữ uyên bác, có văn
hóa của chốn học đường thì mới mong có được những học trò thông thái.
Còn nếu cứ cố nói với các em thứ ngôn ngữ thật đơn giản, nôm na cho dễ
hiểu, dễ nhớ đến mức cả các bậc phụ huynh vốn thiệt thòi do không được
đi học cũng hiểu được, thì e rằng “hậu sinh” không thể “khả úy” được
đâu. Kiến thức nặng đến đâu cũng không quan trọng. Quan trọng là lựa
chọn cái gì và dạy thế nào.
Cũng không phải không có đổi mới trong
cách dạy, cách học. Nói không đổi mới thì quả là phụ công ngành giáo
dục, phụ công các thầy cô giáo dạy lịch sử ở trường phổ thông. Công việc
này đã thực hiện từ nhiều năm nay rồi, song hiệu quả không đáng là bao.
Nhưng nghiêm túc mà nói, với nội dung sách giáo khoa được biên soạn
theo hướng chính trị hóa như vậy, lại thêm chỉ đạo môn học có tính pháp
lệnh về cách dạy, cách học, cách kiểm tra, thi cử như hiện nay thì có
tài thánh cũng không thể đổi mới để dạy hay, học hay lịch sử được.
Đã làm hỏng môn lịch sử, biến nó từ
môn học đầy tính hấp dẫn và bác học, thành một môn học buồn tẻ, khiến
cho học sinh chán học, giờ đây thay vì đầu tư làm cho nó hồi sinh, trở
về đúng với giá trị chân chính và vinh quang của nó, thì lại nhân đó
“tích hợp” để bóp chết nó, liệu có phải là việc làm có trách nhiệm với
quốc gia, dân tộc không?
Xóa môn lịch sử, không thảm họa thì là gì?
- GS-TS Đinh Quang Báo, Ủy viên Hội
đồng Giáo dục quốc gia nói: “Không nên đặt vấn đề tích hợp là xóa môn
học mà chỉ là tạo ra giá trị mới cho môn học. Tôi không nghĩ, môn sử
cứng nhắc đến mức chỉ khi đứng độc lập thì mới giáo dục được”. Thầy nghĩ
sao về ý kiến này?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Phát biểu thế nào là quyền của mỗi người, song ý kiến ấy nếu đúng như vậy thì rất nông cạn và mâu thuẫn.
Tích hợp rõ ràng là xóa một số môn học
cũ để tạo ra môn học mới, còn biện hộ gì nữa. Đã tích hợp rồi thì làm
gì còn môn lịch sử nữa, mà là môn khoa học xã hội, hay “công dân với Tổ
quốc”, trong đó có kiến thức lịch sử được sử dụng một cách vụn vặt, chắp
vá, trộn lẫn với kiến thức khác. Đề án đã xác định rõ thế rồi. Mà đã
xóa rồi thì làm gì còn giá trị mới nữa. Đã xóa rồi thì làm gì còn có thể
phát huy tính giáo dục được với tư cách môn lịch sử nữa. Môn lịch sử
nếu không “cứng nhắc” đứng độc lập, mà bị hòa tan, bị thủ tiêu rồi thì
làm sao còn giáo dục được. Một vài mảnh thân xác vụn rời của nó trong
một cơ thể khác, nếu có phát huy được tính giáo dục, cũng là rất hạn
chế, nếu không nói là chẳng đáng kể gì.
-Là người làm công tác giảng dạy lịch sử lâu năm, thầy nghĩ sao nếu việc tích hợp môn lịch sử được tiến hành?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Nếu
việc tích hợp môn lịch sử vào các môn học khác được tiến hành, tôi cho
rằng đó sẽ là một hình thái hỗn loạn, sẽ tạo ra những trò cười mới, như
lâu nay ta đã chứng kiến. Sách giáo khoa sẽ thay đổi, biên soạn mới, vứt
sách cũ, tài liệu cũ đi; việc đào tạo giáo viên lịch sử từ các bậc cao
đẳng đến đại học… sẽ phải làm lại toàn bộ, kinh phí tốn kém cho xã hội
sẽ không phải là con số 70.000 tỉ đồng mà Bộ đã lộ ra rồi lấp đi như
trước đây, mà là vài trăm lần như thế. Nhưng điều quan trọng là sẽ làm
hỏng hẳn một nền giáo dục dân tộc. Đến đây thì sẽ là một kịch bản “vỡ
nát” và khôi hài từ người dạy đến người học, từ nhà trường đến xã hội về
nhận thức lịch sử mà chính những người hôm nay thiết kế và vỗ tay cho
“tích hợp” môn lịch sử sẽ phải “im bặt”. Bộ Giáo dục - Đào tạo lúc đó sẽ
im bặt. Ngài bộ trưởng hôm nay khi đó đã nghỉ hưu, “hạ cánh an toàn”,
còn ngài mới lên sau đó có thể sẽ “nghiêm túc” xin lỗi trước Quốc hội và
thanh minh “khi đó tôi chưa phụ trách chính việc này” hoặc “khi đó tôi
đang công tác ở nước ngoài”.
-Nếu tích hợp thì các giáo viên, các em học sinh sẽ phải dạy và học như thế nào, thưa thầy?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Câu
hỏi này nên dành cho các tác giả đề án tích hợp môn lịch sử, là Bộ
GD-ĐT, và những người bênh vực nó (đề án), bởi tôi là người phản đối thì
tôi không hình dung kịch bản việc dạy và học sẽ thế nào.
Theo một người bênh Bộ GD-ĐT, ông nói ý thế
này: Việc tích hợp giống như chế biến một “món ăn tổng hợp”! Ông nói,
ví như đáng lẽ ta ăn rời từng món: thịt bò, cần tây, tỏi tây, nước mắm…,
thì giờ ta cho cả vào xào, được ăn cùng lúc tất cả, mà có khi lại ngon.
Cái “khéo” của vị chuyên gia biện hộ lừng danh này là lấy ví dụ từ món
xào thịt bò - cần - tỏi vốn đã thông dụng, nhiều người thích. Nhưng cái
đáng tiếc là ông lại ví việc tích hợp môn lịch sử, một môn có chức năng
giáo dục đặc biệt, đòi hỏi cả tính khách quan khoa học lẫn lý trí và ý
thức dân tộc, với việc chế biến món ăn nghiêng về khía cạnh hưởng thụ và
tiêu khiển, khoái khẩu thì “xơi”, không khoái thì nhè ra, gọi nhà hàng
đến mắng.
Không chỉ khôi hài, mà sẽ là thảm họa
khi món lẩu tổng hợp của ông ấy có thể là thịt gà với mắm tôm và bỗng
rượu, thịt chó với cá điêu hồng và đường phèn, trứng gà với dấm thanh và
tỏi…, và theo ông ấy, liệu đó có thể là những món khám phá mới, hấp
dẫn? Ông nói nhiều nước đã làm thế mà và Việt Nam cũng nên làm theo.
Theo tôi, vị chuyên gia này sẽ là người thích hợp nhất để trả lời câu
hỏi: Nên dạy và nên học môn tích hợp lịch sử như thế nào?
-Thầy nghĩ sao nếu môn lịch sử bị xóa bỏ?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Đó
sẽ là thảm họa cho dân tộc. Bên ngoài thì Trung Quốc chiếm Hoàng Sa,
một số đảo Trường Sa, bên trong thì xóa môn lịch sử, chặt đứt mối liên
hệ giữa lớp trẻ hiện tại với truyền thống cha ông. Trong ngoài như thế
không thảm họa thì là gì?
Thực ra, những gì diễn ra hôm nay đối
với môn lịch sử cũng đã là thảm họa rồi. Những ngày hân hoan mới giành
được độc lập, hay đang vượt qua thử thách thù trong giặc ngoài
1945-1946, chắc không ai tưởng tượng sẽ có ngày học sinh tung hê tài
liệu môn lịch sử vì “thoát nạn”, không phải thi môn học buồn tẻ khó nhớ
này.
Đấy là thảm họa, nhưng không phải chỉ
cho mấy cô giáo dạy môn lịch sử trong trường phổ thông, mà cho tương lai
của toàn dân tộc. Một thảm họa khôn lường.
Có người nói: Người không hiểu lịch sử
thì không khác gì con trâu. Con trâu thì ruộng nào cũng cày, bởi nó
không tự biết mình, nguồn cội mình! Thế mà người ta lại định xóa môn
lịch sử, thử hỏi có nguy không?
Không xóa, nhưng phải làm lại, đổi mới căn bản môn sử
-Vậy khi việc “tích hợp” bị phản
đối, môn lịch sử nên được giảng dạy trên ghế nhà trường theo cách nào,
để không lâm vào cảnh bi đát như những gì từng được nhắc đến trong vài
năm qua, thưa thầy?
- PGS-TS Phạm Quốc Sử: Đó là một câu chuyện nghiêm túc.
Thứ nhất, đấu tranh cho môn lịch sử tiếp
tục có vị trí độc lập trong chương trình giáo dục phổ thông không có
nghĩa là duy trì thực trạng môn học đã bị chính trị hóa đến tê liệt
trong nhiều chục năm qua, khiến người dạy loay hoay mãi không thể dạy
hay được, người học thì chán ngán. Đã đến lúc phải thay đổi căn bản đối
với môn học này, từ nội dung đến phương pháp, chứ không chỉ sửa chữa.
Thứ hai, rất cần thiết phải công bố một
cách ngắn ngọn, hàm súc cho xã hội hiểu và phân biệt rõ ba khai niệm:
Lịch sử, sử học và dạy - học lịch sử, cũng như mối quan hệ giữa ba điều
ấy. Việc này không thừa, bởi ngay trong ngành sử không phải ai cũng đã
tỏ, còn trong xã hội thì số người hiểu cực ít. Khi giới lãnh đạo chính
trị không hiểu thì sẽ xem nhẹ môn lịch sử và khó có thể giải thích,
thuyết phục được.
Thứ ba, lịch sử thì khách quan, nhưng sử
học và dạy học lịch sử thì không phải như vậy. Trong sử học, nguyên tắc
tối thượng là tôn trọng sự thật, nhưng điều này thường bị vi phạm. Khi
sử học bị chính trị hóa thì nguyên tắc trên sẽ bị vi phạm, bởi nó buộc
sử học phải quỳ gối phục vụ cho mục đích của chính trị mà có trường hợp
dẫn đến xuyên tạc sự thật.
Thứ tư, sử học vinh quang thật, nhưng
lại rất dễ phạm phải những căn bệnh nặng, những lỗi không nhỏ. Tiếc
thay, sử học nước ta đã không tránh được. Một thứ “sử học nhà nước”, “sử
học quốc doanh” (phân biệt với sử học chân chính) đang ngự trị.
Một nhà sử học nổi tiếng nước ta mới mất cách đây vài năm, nói: Sử học ta chẳng có tư tưởng gì. Sợ thật!
Bị biến thành công cụ tuyên truyền, đến
mức bị chính học sinh chối bỏ, người dân nghi ngờ, rồi lại chính cơ quan
giáo dục quyền lực nhất xóa bỏ. Phải chăng, đó là số phận của một thứ
sử học “phải đạo”?.
Bởi thế, ngành sử cần phải làm lại từ đầu.
Thứ năm, sử học thế nào thì dạy học lịch
sử cũng gần như thế, bởi dạy học phải sử dụng thành tựu nghiên cứu của
sử học, đồng thời cả hai cùng có chung một “bầu trời”, một thể chế. Tư
tưởng chỉ đạo cho sử học, đương nhiên cũng được áp dụng cho dạy học lịch
sử. Từ rất sớm, sử học và dạy học lịch sử nước ta đã được tiêm những
liều “vắc xin” để ngừa những tư tưởng trái chiều. Nhưng liều tiêm khá
nặng, khiến cho đối tượng bị tê cứng, hết sinh khí. Để học sinh chán học
sử, để giáo viên không thể giảng hay được tức là môn sử hết sinh khí
rồi.
Có người bảo ngành sử các ông toàn chạy
theo chính trị, chủ yếu là ca ngợi và lặp đi lặp lại, nên rất nhàm. Điều
này đúng nhưng chưa đủ. Đúng bởi là lẽ sách vở nhiều, tiến sĩ nhiều
nhưng chất lượng sử học rất thấp. Song, thử hỏi, nếu anh bị buộc phải
tiêm “vắc xin” anh có chống lại được không? Vả lại, những thành quả
“nhàm chán” thì anh mới được đọc, còn những thứ “không nhàm chán” thì
không dễ xuất bản, và nếu có thì anh liệu có biết đọc không?
Có người nói học sinh chán sử là tại
sách giáo khoa của môn này viết khô khan và một chiều. Điều này đúng. Cả
giáo trình đại học nữa chứ, đâu phải chỉ sách giáo khoa đâu. Mà sách
giáo khoa là “rút gọn”, là “hạ cấp” của giáo trình. Người viết sách đã
quen tư duy thế rồi. Không khô khan, một chiều sao được khi bị chỉ đạo,
bị cạo gọt từ chương trình chung đến từng bài học, hoặc do sợ quá mà tác
giả tự cắt gọt cho an toàn.
Có người nói, các thầy cô dạy sử không
chịu thay đổi phương pháp nên việc dạy học nhàm chán, học sinh chán học,
chất lượng môn sử rơi đến thảm hại. Điều này cũng đúng. Nhưng sự thực,
đã có thay đổi bộ phận rồi, nhưng chủ yếu là chuyển từ “đọc chép” sang
“nhìn chép” và một vài thứ khác. Song, tài thánh cũng không hấp dẫn
được, bởi phải đi theo rãnh chỉ đạo của cấp trên, từ nội dung sách giáo
khoa đến các bước lên lớp, giáo án. Có nhiều phương pháp được vận dụng,
nhưng chạy đi đâu khỏi khối tài liệu từ đọc thêm đến tranh ảnh, hiện
vật, bản đồ, sơ đồ, băng đĩa đều được biên soạn theo cùng một hướng, với
vai trò minh họa cho sách giáo khoa. Mọi thứ đều minh họa thêm cho sách
giáo khoa, còn sách giáo khoa minh họa cho đường lối chỉ đạo, vậy sáng
tạo sao được.
Đã có ý kiến khá hay về phương pháp dạy
học thực chứng, dùng tài liệu gốc để khuyến khích học sinh khám phá, tự
đưa đến nhận thức bài học lịch sử. Hay, nhưng dùng tài liệu gốc nào đây?
Tư liệu gốc có giá trị nhưng “cấm kỵ”, “nhạy cảm” thì không được sử
dụng, còn tư liệu không giá trị, không đáng tin cậy, vô thưởng vô phạt
thì không dùng còn tốt hơn là dùng. Dẫn học sinh đi thăm bảo tàng ư? Bảo
tàng, nhà truyền thống cũng được sắp đặt, được uốn nắn giống như công
trình sử học, giống giáo trình, sách giáo khoa và hằng hà sa số tài liệu
đọc thêm môn lịch sử. Cứ quyển nọ chép lẫn, xào xáo của cuốn kia thôi,
anh chạy đằng trời! Vả lại, tôi bảo anh sáng tạo nhưng anh cứ biết vậy,
sáng tạo vừa vừa thôi, anh sáng tạo quá, tôi không kiểm soát được, anh
“chệch rãnh” thì sao...
Nhưng xin cảnh báo, ngữ văn và triết học
cũng thế. Văn, triết mà chẳng có văn có triết, chẳng có sinh lực gì.
Nguyên nhân, thực trạng cũng gần cũng giống như môn lịch sử. Chỉ có điều
không bị động đến. Không bị động đến, nhưng không có nghĩa là vô can!
Cụ Hồ nói “dân ta phải biết sử ta” là để
“cho tường gốc tích nước nhà", chứ không phải để càng học càng tối,
càng biết càng hoài nghi. Cũng giống như “văn học phải đạo” với công
thức dạy văn: Yêu-căm-chiến-lạc (yêu nước, căm thù giặc, chiến đấu, lạc
quan tin tưởng), sử học “quốc doanh” không thể làm “cho tường gốc tích”,
không làm rạng danh nước nhà được.
Tóm lại, câu chuyện dạy dỗ thế nào,
phương pháp này, nọ vẫn chỉ là phần ngọn của vấn đề. Nếu cứ bàn mãi về
phương pháp, cứ trách thầy cô giáo dạy sử thì chỉ là né tránh, luẩn
quẩn, thiếu hiểu biết và giỏi “bắt nạt người yếu”. Gốc rễ vẫn là ở tính
khoa học độc lập của môn sử, ngành sử. Độc lập ở đây là không bị chính
trị hóa, chứ không phải chỉ là môn lịch sử tồn tại độc lập trong chương
trình giáo dục phổ thông. Có độc lập thì sẽ có khách quan, khoa học, có
cống hiến thực sự cho Tổ quốc, cho dân tộc, cho lẽ sống, sẽ được đời
kính trọng, nhà nước nể vì. Có độc lập thì có sáng tạo trong dạy học
lịch sử, sẽ có muôn vàn phương pháp tìm hiểu, khám phá lý thú được áp
dụng, và học sinh sẽ lại say mê, yêu thích môn học này.
-Xin chân thành cảm ơn thầy!
Thu Anh (thực hiện)