Sunday, 6 July 2014

Chuyện bức tranh “Mao Chủ tịch đến An Nguyên” bị thu hồi ở Việt Nam (Người Lang Thang Cuối Cùng)


Thứ hai, ngày 11 tháng ba năm 2013


Chuyện bức tranh “Mao Chủ tịch đến An Nguyên” bị thu hồi ở Việt Nam


Bức tranh bản gốc
Có lần ông già mình kể chuyện hồi khoảng 1968, 1969 gì đó, có lưu hành rộng rãi một bức tranh cổ động do Trung Quốc in mang sang Việt Nam ta, bán đầy hiệu sách và phát không khá nhiều. Bức tranh được dân Việt Nam ta bàn tán xôn xao rất thú vị, nhất là sau khi có sự kiện nó bị thu hồi trên quy mô lớn (không kém gì lúc nó được phát ra). Hồi đó, Sứ quán Trung Quốc đi “xin lại” (họ khéo lắm, đi xin lại và tặng thêm huy hiệu Mao Chủ tịch). Sau đây là những hồi ức của ông cụ về bức tranh đó:

Tên bức tranh là: … đến Diên an (không nhớ là Mao Trạch Đông hay ...chủ tịch) nét mặt người trong tranh nhẹ nhàng hơn không cau mày như thế này, ông ta nhìn thẳng hơi chếch về bên tay trái hơn, ông ta đứng trên sườn đồi cao hơn chứ không hơi thấp như thế này và dưới chân ông ta mầu sáng hơn điểm thêm rất nhiều hoa lốm đốm mầu trắng nhìn kỹ thì không phải là hoa mà là những đầu lâu người, ngoài ra vắt ngang những quả đồi có một đường dây điện đỡ bằng chiêc cột nhỏ có ba thanh nhỏ nằm ngang trên đầu cột thể hiện chữ Hán là chữ Mao. Nhìn trong tranh ta biết bên phải ông ta là hướng Tây và tà áo bay thể hiện gió Tây thổi bạt gió Đông trái ngược với lời nói của ông ta: gió Đông thổi bạt gió Tây. Ngoài ra những đám mây trên đầu ông ta nhìn kỹ thấy có đám mây thể hiện hình người phụ nữ khỏa thânv.v… Lâu quá rồi không nhớ hết…


(Chú thích: Ông cụ nhà tôi nhớ nhầm tên bức tranh, “An Nguyên” chứ không phải “Diên An”. Ông viết giúp tôi những dòng trên đây là do tôi tìm được một số ảnh chụp vài phiên bản của bức tranh và gửi cho ông xem).

Một bản khác
khá sát với bản gốc
Bức tranh bị "tận thu hồi" cho đến mức nó biến mất trong xã hội Việt Nam ta và đồng thời nó cũng không còn trong ký ức của rất nhiều người. Vì thế, đầu tiên tôi cũng lần mò thử trên mạng internet xem nó có còn trong ký ức của người Việt Nam ta hay không, và còn thì như thế nào… và đây:
Ký ức thứ nhất:

Tôi ở quê, sau lũy tre làng. Thi thoảng mới tạt lên HN. Tôi chẳng nhớ năm nào, 6X, có lần lên HN. Khi đó Trung-Xô đang căng. Tôi học Nỉ-Hảo, nên ửng hộ Nỉ Hảo. Tôi lọ mọ ra ĐSQ TQ. Khi đó rất đông người tập trung ở một cái cửa xép, phía bên phải của chính. Tất cả đang xúm lại ngắm nghía, bàn tán về một bức tranh khổ lớn, treo trên tường: "Mao chủ tịch đến Diên An".


Ai nấy thì thầm, thì thầm: nhìn kỹ mà xem, trên ảnh có một chiếc cột điện nghiêng nghiêng phía xa - Chữ Hán đấy là chữ Mao, 3 nét ngang trên, một nét sổ đứng, đúng là chữ Mao, sắp đổ kia kìa; Trên bầu trời có những đám mây trắng, nom kỹ như là hình người phụ nữ khỏa thân; Nhấp nhô đất đá dưới chân, nom kỹ như là những cái đầu lâu; Cái ô MCTcắp ở nách nom chẳng khác gì cái tên lửa; Tà áo MCT phất phới bay, nhưng là bay về phía Đông - Gió Tây thổi bạt gió Đông rồi, .... Đại loại trước đó DSQ có phát bức tranh ca ngợi MCT này, nhưng sau đó có tin "Đây là bức tranh ca ngợi đểu". Lúc đầu ĐSQ thu lại các bức tranh này, sau đó không hiểu vì sao lại treo lên ở ngay ĐSQ, cho dân đến thỏa sức tò mò, sợ gì đâu. 
Trong cái cửa xép ấy còn có 1 hay 2 nhân viên SQ đứng bên trong, phát cho mỗi người mấy cuốn sách, nói về Xét lại. Tôi sung sướng tha về quê, đọc ngấu nghiến, thấm như ruộng khô thấm nước. Còn nhớ, trong đó có phê phán nhà đạo diễn Xét lại Xô Viết điển hình: Chu-Khơ-Rai. Căng nhất là phim Bầu trời trong sáng. Trong phim có cảnh, khi đài thông báo: Stalin đã mất, ống kính lia lên bầu trời, từ âm u bỗng trở nên trong sáng. Phim này không chiếu ở VN, nhưng những phim khác của Chukhorai thì khá quen thuộc, trong đó có các phim chiếu trên TV mấy ngày nay. Hồi ấy, tôi cũng thấy Nỉ Hảo đúng, KhơRaXô sai.
Bác nào giữ được cái ảnh "Mao chủ tịch đến Diên an", treo lên minh họa giúp.
Họa sỹ Lưu Xuân Hoa (Liu Chunhua)
người ngồi giữa đang xem lại bản in bức tranh - 1968

Ký ức thứ hai:

Các chú, các cậu … thì kể về nội tình chóp bu, Mao, Lâm, Lưu mưu hãm hại nhau. Có lần họ còn cho xem một bức tranh to tổ bố “Mao Chủ tịch đến An Nguyên”, được Trung Quốc gửi sang cho không hàng đống cùng “trước tác” của Mao, còn huy hiệu Mao thì phát cả rổ. Thế nhưng người ta không ngờ đó là bức tranh mang đầy ẩn ý, những hình đầu lâu xương chéo, người treo cổ rải rác khắp nơi, nghe nói do cháu Lưu Thiếu Kỳ vẽ. Dưới nắm tay của Mao siết chặt như chực đấm là một đám mây, soi kỹ thì đúng là hình hai ông Marx, Lenin. Bọn sứ quán Trung Quốc đã phải vội vã tìm mọi cách thu hồi. 
Một bức tranh cổ động, trong đó công nhân Trung Quốc
diễu hành, người đi đầu cầm bức tranh nổi tiếng.

Vậy thì, đâu là sự thật?

Đầu tiên là cú điện thoại gọi cho một anh – tôi gọi là anh nhưng ông anh xã hội ấy đã gần 70, không rõ là người Việt Nam hay Trung Quốc nữa, nhưng nói tiếng Hán giỏi hơn người Hán và trước đây vẫn hay đi phiên dịch cho các cuộc gặp gỡ cấp cao Việt Nam – Trung Quốc. Nguồn thứ hai dựa vào ký ức của một bác, năm nay đã 94 tuổi và là bố của một ông anh xã hội khác của tôi. Cả hai cùng khẳng định những giả thuyết tôi tìm hiểu được trên mạng internet cả đêm hôm qua (bằng hai thứ tiếng Hán và Anh).

Một bức tranh cổ động, trong đó công nhân Trung Quốc
diễu hành, người đi đầu cầm bức tranh nổi tiếng
An Nguyên là một Quận thuộc thành phố Bình Hương (nay là thủ phủ của thành phố Bình HươngGiang Tây) – vốn là vùng mỏ. Nơi đây vào những năm 1920 của thế kỷ XX, ông Lưu Thiếu Kỳ (sau này là Chủ tịch Trung Quốc) đã hoạt động phong trào công nhân. Năm 1921, tại An Nguyên đã nổ ra cuộc đình công lớn, nó được đánh giá là một mốc quan trọng trong phong trào công nhân Cách mạng Trung Quốc.

Bức tranh Đồng chí Lưu Thiếu Kỳ lãnh đạo bãi công của công nhân mỏ An Nguyên
Năm 1962, ông Lưu Thiếu Kỳ được vẽ trên bức tranh “Đồng chí Lưu Thiếu Kỳ lãnh đạo bãi công của công nhân mỏ An Nguyên” khi đó ông đã trở thành Chủ tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Ông cùng Đặng Tiểu Bình đặt ra cụm từ nổi tiếng, "Mua tốt hơn tự sản xuất, và thuê tốt hơn so với đi mua". Cuộc Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc được Mao và các đồ đệ của ông ta phát động, chính là để giành giật lại vị thế chính trị của ông ta trước Lưu Thiếu Kỳ.

Mặt của ông Lưu Thiếu Kỳ bị gạch chéo trên bức tranh gốc
vào thời kỳ Cách mạng Văn hóa
Đó chính là hoàn cảnh ra đời của bức tranh “Mao Chủ tịch đến An Nguyên” – bối cảnh lịch sử nó thể hiện là năm 1921, Mao Trạch Đông đi bộ đến An Nguyên để lãnh đạo cuộc bãi công của công nhân mỏ. Được sự ủng hộ của Giang Thanh, vợ Mao lúc bấy giờ, bức tranh được sáng tác và nhanh chóng được xuất bản với số lượng cực lớn – tổng cộng khoảng 900 triệu bản kể cả những phiên bản “họa lại”, “chép lại” và những phiên bản hơi khác đi một chút (khoảng vài trăm phiên bản như thế). Bức tranh còn được in trên nhiều sách báo, tem thư, bưu thiếp… thậm chí những bức tranh cổ động phong trào công nhân, nông dân sau này bức tranh “Mao Chủ tịch đếnAn Nguyên” cũng được vẽ vào.

Cả tên của ông Lưu Thiếu Kỳ cũng bị gạch đi
Bức tranh được sáng tác vào tháng Bảy năm 1967, tác giả của nó là họa sỹ Lưu Xuân Hoa (Liu Chunhua (刘春华)) lúc đó 24 tuổi, đang là sinh viên của Học viện Mỹ thuật công nghiệp Trung ương Bắc Kinh – một trong những “Tiểu tướng Hồng vệ binh” trong giới sinh viên nghệ thuật.

Phác họa của Lưu Xuân Hoa
khuôn mặt của Mao Trạch Đông
khi chuẩn bị cho vẽ bức tranh
Khoảng thời gian này, tại An Nguyên, người ta xây dựng một “Cung tưởng niệm những hoạt động của Mao Chủ tịch trong phong trào công nhân mỏ An Nguyên”, mà riêng phòng khánh tiết của nó đã rộng đến 3200 mét vuông.

Năm 1969, ông Lưu Thiếu Kỳ bị giam cầm, tra tấn đến chết và được đem chôn bí mật với cái tên của một người “bình thường” – Lưu Vệ Hoàng (ngay cả cái tên này người ta cũng định bôi nhọ ông, “người họ Lưu bảo vệ chế độ phong kiến”). Cũng thời gian này, bức tranh năm 1962 vẽ ông tham gia đình công năm 1921 bị đem ra gạch chéo mặt ông, cả tên ông cũng bị gạch chéo.

Năm 1971, chiếc máy bay chở Lâm Bưu, “nhân vật số Hai của Trung Quốc sau Mao”, người kế vị cho “Người cầm lái vĩ đại” bị bắn rơi ở sa mạc Mông Cổ, ông ta chết cùng bà vợ Diệt Quần “còn hai đống thịt”. Có tài liệu cho rằng ông ta bị bắn bằng tên lửa chống tăng chết trong xe bọc thép chứ chưa kịp lên máy bay để “té” sang Liên Xô. Đây là sự kiện đỉnh cao đánh dấu sự chấm dứt của Cách mạng Văn hóa – mà nhiều nhà sử học cho rằng nó thực sự chấm dứt vào năm 1976 – “Tứ nhân bang” bị hạ bệ.

Một đám cưới thời Cách mạng
Văn hóa,
ai cũng mặc đồng phục
và cầm bức tranh,
chắc đang hô khẩu hiệu
Nhưng trước đó, khoảng năm 1970 – 1971 đã có những ý kiến chỉ trích bức tranh “Mao Chủ tịch đến An Nguyên”. Có ý kiến của một vị tướng, cho rằng Mao thời kỳ đó đang hoạt động ở Đông Bắc, không thể đi đến An Nguyên được (Tỉnh Giang Tây, thủ phủ là Nam Xương – phía nam đã giáp Quảng Đông rồi, nghĩa là rất xa chỗ của Mao). Đã thế, bức tranh lại còn vẽ ông ta đi bộ. Có mà què cẳng. Hầu hết mọi người đều hiểu, rằng thành phần xuất thân của Mao là nông dân, cònLưu Thiếu Kỳ là công nhân. Chỉ riêng điều đó đã làm Maokhông thể ưa ông Lưu Thiếu Kỳ rồi.

Ông cụ bố tôi không thể nhìn rõ được ảnh chụp bức tranh tìm thấy trên mạng, thật ra là nó có cái cột điện và cũng có thể suy ra nó là chữ MAO () trong tiếng Hán được. Những đám trắng trắng lúp xúp ở sau chân ông ta, chà chà, nếu có tranh thật cũng có thể “luận” ra là một đống đầu lâu… còn cái ô cắp nách như quả bom hay quả tên lửa gì đó… thì chịu – ai luận được chứ tôi chịu.

Ông cụ 94 tuổi bố anh bạn thì cho rằng bức tranh trên mạng đúng là bức tranh đó…

Vì thế, tôi đồ rằng, chính là nó, hoặc một phiên bản “chép lại” nào đó của nó – được dân Việt Nam ta bàn tán, xì xào… nhất là ông họa sỹ lại họ Lưu, gí ngay cho ông ta cái vị trí “cháu Lưu Thiếu Kỳ”. Bản thân cái “cơ chế xì xào”, “cơ chế tin đồn” của Việt Nam ta đã thuộc hàng thượng thừa, mấy ai sánh kịp lại ở cái thời thông tin đói kém. Nó bị thu hồi – đơn giản vì nó sai sự thật và nó đánh dấu một thời kỳ lịch sử đen tối của Trung Quốc.

Năm 2008, ông Lưu Xuân Hoa trả lời phỏng vấn trên truyền hình Trung Quốc về sự nghiệp, về cuộc sống và quan trọng hơn cả, về bức tranh đã làm thay đổi cuộc đời của ông. Video này có thể tìm thấy được trên internet nhưng là tiếng Trung Quốc nên tôi cảm thấy không cần thiết phải dẫn lên đây.

Họa sỹ Lưu Xuân Hoa, trả lời phỏng vấn năm 2008
Mùa thu năm đó (2008) nhân Triển lãm Nghệ thuật Cách mạng Trung Quốc được tổ chức ở New York, nhà phê bình nghệ thuật Hoa Kỳ Regina Hackett đã có cuộc trao đổi với Gao Wenqian(không có tên chữ Hán nên không luận được Hán Việt) – là Cố vấn cao cấp của Ủy ban nhân quyền Trung Quốc (ở nước ngoài, tất nhiên). Ông Cao có nói: “Bức tranh “Mao Chủ tịch đến An Nguyên” là một bức tranh cổ động vô cùng nổi tiếng vào thời kỳ Cách mạng văn hóa. Tác giả của nó – ông Lưu Xuân Hoa – đã thu được nhiều lợi ích, nhất là “ơn mưa móc” từ Giang Thanh, vợ của Mao. Tất nhiên, vì được hưởng những ân huệ đó mà ông Lưu không thể quay lưng lại vớiMao

Hackett tiếp lời: “Chắc hẳn sẽ có những khó khăn với ông Lưu

… Cái gì cũng có hai mặt của nó. Người nghệ sỹ có thể được hưởng lợi từ Cách mạng văn hóa nhưng cũng vẫn có thể cảm thấy được những đau xót từ các nạn nhân của cuộc Cách mạng đó. Ấn tượng về sự đen tối và bi thảm của cuộc Cách mạng không vì những ân huệ đó mà làm giảm đi sự sâu sắc…

Một bức tranh vẽ Mao khác
của Lưu Xuân Hoa
vào thời gian sau này,
khoảng những năm 1980
Hackett: “Đoạn video ông Lưu Xuân Hoa trả lời phỏng vấn mới đây, ông ấy thể hiện sự kiên định trong nhận thức với Mao và cả với vợ ông ta – bàGiang Thanh. Vợ chồng ông Mao vẫn là những người tuyệt vời, và những gì đau khổ là lỗi của cuộc Cách mạng văn hóa, không phải do ông ta (Mao). Tất nhiên, cũng một phần là do cả bức tranh lẫn tác giả đều trở nên quá nổi tiếng. Không có gì khác biệt trong quan điểm của ông Lưu cả bây giờ và chắc là cả về sau nữa”.

Năm 1938, nhân sự kiện Olympic Games được tổ chức ở Berlin, nữ họa sỹ Leni Riefenstahl đã vẽ bức tranh “Triumph of the Will” ca ngợi Hítle. Sau khi chiến tranh kết thúc, bà phát biểu: “Tôi không được sống trong các trại tập trung của quốc xã, nên không biết và không thể nhận ra được những tội ác của ông ta (Hítle)”. Nhưng trước sự thật, bà ta không tiếp tục ca ngợi và bảo vệ Hítle. Trường hợp của ông Lưu thì khác.

Tối qua ngồi bia bọt với một ông anh người Tày Lạng Sơn. Anh ấy bảo: “Hồi đó tớ học lớp 10, ở chỗ nhà tớ đầy lính Trung Quốc làm đường, tớ lạ gì. Tranh ảnh treo đầy trong các lều lán trại, cả bức đó, với người Trung Quốc trênđó họ có thu hồi gì đâu, chỉ có những cái phát cho dân ta rồi mới thu hồi. Cũng chẳng nói năng gì đến “tên lửa bom nguyên tử, đầu lâu xương sọ đàn bà khỏa thân” gì hết. Nôm na là họ thu hồi thì mình mới bàn tán, chứ không phải là vì những cái mình bàn tán mà họ thu hồi”.


Dù sao thì đến nay, bức tranh vẫn được in tiếp và bán tràn lan ở Trung Quốc, dưới dạng… hàng lưu niệm. Câu chuyện bức tranh bị thu hồi, có lẽ dừng ở đây được rồi.

Đọc thêm bài "Diệt chim sẻ"



Một số phiên bản hiện đại của bức tranh:

Painting of Erro (Gudmundur Gudmundsson),
"Mao's Last Visit to Venice", 1974-2003
Painting of Wang Xingwei,
"The Way to the East", 1995, 200 x 155 cm



6 nhận xét:

  1. Sau khi bài này được post lên Facebook, một ông anh (Sn 1953, khi đi Liên Xô học có qua Trung Quốc) viết:

    Những năm 68-70, lớp chúng tớ còn phân công người tới ĐSQ TQ để xin trước tác, tạp chí, văn hóa phẩm tiếng Viết và các thứ tiếng khác nữa về ....sưởi (hồi đó lớp học trên giao thông hào, lại ở ngoài đồng trống...về mùa đông lạnh lắm). Câu chuyện bức tranh này (in đầy trên họa báo và các văn hóa phẩm khác, ở ĐSQ thì treo bức tranh cực lớn) chỉ được bàn tán khi họ thu hồi. Nhưng cũng phải có chí tưởng tượng phong phú thì mới luận hết được ý nghĩa của bức tranh. Cuối 70 qua Quế lâm vẫn thấy treo bức ảnh này.
    Trả lời
  2. Theo một nguồn thông tin kể lại khác mà em được nghe, thì bức tranh bị thu hồi ở Việt Nam là một phiên bản đã được chép lại, nhưng cái thằng cha họa sỹ chép lại đó hắn xỏ xiên sao đó, khi in không để ý nên in ra hàng đống, sau đó thu hồi.
    Trả lời
  3. Một anh bổ sung thêm hộ:

    "Gao Wenqian là Cao Văn Khiêm 高文谦 ,có trong Wikipedia.Cám ơn bạn đã làm mình nhớ lại những ngày gặp các thủng trư này tại khách sạn Liễu Giai trong các năm 60-70"
    Trả lời
  4. Thêm một ý kiến nữa:

    "Cái tranh này mình đã thấy hồi đó. Người lớn nhà mình đem về, còn khoanh lại cả những chỗ "nhạy cảm" để dễ tìm. Theo mình nhớ thì những cái đầu lâu, chữ Mao bị đổ, quả tên lửa, gió Tây bạt gió Đông là đúng như lời đồn. Nhiều khả năng giả thiết là tại "cậu chép tranh" có cớ sở nhất."

    Người lang thang cuối cùng hỏi thêm:

    Theo anh thì bức "khoanh đỏ nhạy cảm" và những bản trên đây em dẫn trong bài, có phải là một không ạ?
    Trả lời
  5. Và đây là trả lời của anh ấy:

    "Những bản trên đây thì nhỏ quá, nhìn không rõ gì cả. Còn bản có khoanh những chỗ "nhạy cảm" thì lâu quá rồi nên nhớ mờ nhạt. Chì chắc chắn là những chỗ đầu lâu, chữ Mao là rất giống, không cần tưởng tượng gì cả vì nhóc con như mình hồi đó (5-6 tuổi) nhìn ra ngay."
    Trả lời
  6. Hôm nay thêm một ý kiến nữa:

    "Theo tớ, những năm đó, tại TQ đang là cuộc đấu tranh của nhiều phe phái (Đặng còn vào ra Đ vài lần), mà thông tin bên mình lại chẳng có nhiều - Người lớn nói chỉ cần ra chỗ ĐSQ là biết phe nào lên (cái bảng thông tin của nó to đùng với chân dung của Mao và các họat động trong TQ). Bức tranh được bàn luận nhiều khi bức ở ĐSQ bị dỡ xuống. Có lẽ họa sỹ chỉ có ý ca ngợi."
    Trả lời

Saturday, 5 July 2014

Tìm kiếm đơn vị từ ngữ tương đương (Trần Văn Tích)

Trần Văn Tích
Als Ausdruck der Verbundenheit Frau Thai Kim Lan gewidmet 

Tập tiểu thuyết đoản thiên văn ngôn Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh có bốn trăm ba mươi truyện ngắn, trong số đó có truyện “Xúc chức”. Truyện “Xúc chức” có gần một ngàn bốn trăm chữ, trong số đó có câu văn: “Thị chi, hình nhược thổ cẩu, mai hoa sí, phương thủ trường hỉnh, ý tự lương.” Câu văn vừa kể có tất cả mười sáu chữ [1] , trong số đó có hai chữ “thổ cẩu”. Ðó là hai chữ quí hoá, vì nhờ nó mà có bài viết hôm nay.

Ðề tài của Liêu trai chí dị rất rộng rãi, nội dung phong phú, chủ yếu bao gồm ba lĩnh vực. Lĩnh vực thứ nhất đả kích tính chất hắc ám của xã hội chính trị, như các truyện “Xúc chức”, “Tịch Phương Bình”, “Mộng lang”. Lĩnh vực thứ hai vạch trần tệ đoan của chế độ khoa cử, như các truyện “Tư Văn Lang”, “Vương Tử An”, “Giả Phụng Trĩ”. Lĩnh vực thứ ba mô tả ái tình giữa hồ tinh và con người, như “Anh Ninh”, “A Bảo”, “Liên Hương”, “Tiểu Tạ”. Truyện “Xúc chức” được Lâm Ngữ Ðường đánh giá là một đoản thiên tiểu thuyết kiệt tác trứ danh của Trung Quốc.

Liêu trai chí dị hành văn trau chuốt công phu trong sáng trôi chảy. Có rất nhiều bản chú giải Liêu trai chí dị. Ngoài ra còn nhiều bản trích lục Liêu trai chí dị, thích ứng với nhu cầu thưởng ngoạn của từng độc giả.Liêu trai chí dị hiện có bản dịch toàn bộ sang chữ Việt, bên cạnh nhiều bản trích dịch. Ðối với các ngoại ngữ khác, cũng có những bản dịch toàn bộ và những bản tuyển dịch.

Trong “Xúc chức”, Bồ Tùng Linh kể chuyện một ông vua thích đá dế, quan lại các cấp đua nhau dâng dế để mong lấy lòng vua, còn bọn cai trị địa phương thì nhân cơ hội đó ra tay vơ vét, tạo nên thảm cảnh nhà tan cửa nát, dân chúng lầm than chết chóc. Câu văn “Thị chi, hình nhược thổ cẩu, mai hoa sí, phương thủ trường hỉnh, ý tự lương” mô tả tình huống nhân vật chính trong truyện ngắn tên “Thành Danh” bắt được con dế và ngắm kỹ nó. Có thể dịch thành Quốc ngữ như sau: “Nhìn kỹ thì hình giống thổ cẩu, cánh tựa hoa mai, đầu vuông cẳng dài, có vẻ tốt.”


Thổ cẩu, hai chữ khó hiểu

Các dịch giả Việt Nam và ngoại quốc “xử lý” hai chữ thổ cẩu qua nhiều cung cách chuyển ngữ. Nguyễn Văn Huyền trong Liêu trai chí dị, Lời bình Tản Ðà, Lời bạt Chu Văn, in lần thứ tư, Nhà Xuất bản Văn học, Hà Nội, 2002, trang 369: “Ngắm kỹ, đầu vuông, đùi dài, dáng ve sầu cánh hoa mai, có vẻ tốt.” Ðồng thời dịch giả chú thích: “Nguyên văn ‘thổ cẩu’ (chó đất) một loại côn trùng, dạng ve sầu.” Dịch giả họ Nguyễn chủ xướng thổ cẩu là một loại côn trùng dạng ve sầu, nhưng không biết chắc nó là con gì.

Nguyễn Quốc Ðoan khi dịch Trung Quốc truyền kỳ tiểu thuyết của Lâm Ngữ Ðường, Nhà Xuất bản Văn hoá Thông tin, Hà Nội, 1994, trang 19, đã trình bày câu văn nguyên tác mười sáu chữ của Bồ Tùng Linh theo lối viết lại (trùng biên) của Lâm Ngữ Ðường: “(…) ông đứng nhìn con dế nhỏ có cái cổ dài, trên cánh có hoa văn hình hoa mai, có lẽ là một con dế thiện chiến.”

Sir Walter Hillier trong The Chinese Language How to learn it, Volume II, Part I, The Lazarist Press, Peking, 1909, đã dịch thoát truyện “Xúc chức” làm tài liệu trợ huấn cho việc học Hoa ngữ và chuyển ngữ linh động nơi trang 65: “(…) and when he had a close look at him he seemed to be rather a capable sort of an insect, (…)” Nơi phần chú thích từ vựng, thổ cẩu không được nhắc đến mà chỉ có các nhóm chữ xúc chức, khúc khúc và giải xác thanh nhằm chỉ loài dế.

Herbert A. Giles trong Strange Stories from a Chinese Studio, Third Edition Revised, Kelly & Walsh, Limited, Shanghai, Hongkong, Singapore and Yokohama, 1916, trang 278: “and, on examining it more nearly, he saw that it really was a handsome insect, with well-formed head and neck, (…)” Nhà Trung Hoa học người Anh tránh tìm đơn vị ngữ nghĩa tương ứng trong tiếng mẹ đẻ của mình để chuyển dịch thổ cẩu mà chỉ dịch thoát là “một côn trùng đẹp”.

Ursula Löffler trong Chinesische Geschichten, Deutscher Verlagsanstalt, Stuttgart, 1954, chuyển dịch Liêu trai chí dị từ bản Anh ngữ của Lâm Ngữ Ðường (Lin Yu-tang), trang 258: “Der Vater ergriff ihn und prüfte ihn eingehend. Er hatte einen langen Hals und ein Pflaumenblütenmuster auf den Flügeln. Er mochte ein guter Kämpfer sein, (…)” [Ông bố chụp bắt nó và chăm chú nhìn nó. Nó có cổ dài và trên đôi cánh có hình mẫu hoa mai. Nó có thể là một con vật chiến đấu tốt (…)] Dịch giả xem như nguyên tác không có hai chữ thổ cẩu.

Adrian Baar trong Chinesiche Gespentergeschichten, Fischer Taschenbuch Verlag, Frankfurt am Main, 1975, trang 109: “(…) und als er sie genauer betrachtete, sah er, dass es eine recht hübsche Grille war, mit gut geformtem Kopf und Hals, und trug sie deshalb im Haus.” [(…) khi nhìn kỹ hơn thì anh ta thấy rằng đó là một con dế rất đẹp với đầu và cổ cân đối nên liền mang nó vào nhà.] Tác giả chuyển thổ cẩu thành “con dế rất đẹp” đồng thời bỏ rơi các chi tiết hình thể học liên quan đến “mai hoa sí”, đến “trường hỉnh”; và mặc dầu Bồ Tùng Linh không hề mô tả cổ con thổ cẩu, Baar vẫn dịch thành mit geformtem Hals, với cổ cân đối.

Gottfried Rösel trong Zwei Leben im Traum, Verlag die Waage Zürich, 1989, trang 290: “Er betrachtete es: es sah wie eine ‘Erdhund-Grille’ aus, hatte Flügel von der Farbe der Pflaumenblüte, einen viereckigen Kopf, lange Unterschenkel und schien von gutem Charakter.” (Anh ta nhìn kỹ con vật: nó giống như một con “dế chó đất”, cánh màu hoa mai, đầu bốn góc, đùi dài và có vẻ tốt.) Dịch giả người Ðức trực dịch thổ cẩu thành chó đất đặt trong ngoặc, từ đấy mô tả cho động vật chí Trung Quốc một loài dế mới, dế chó đất.

Thổ cẩu cũng xuất hiện trong thơ chữ Hán Nguyễn Du, nhưng với tư cách một món ăn không mấy khoái khẩu. Trong thời gian đi sứ vào hai năm 1813 và 1814, nhiều lần phái đoàn ngoại giao do Nguyễn Du lãnh đạo bị nghẽn đường vì thuỷ tai hoặc nội loạn. Vào đất Hà Nam, vừa vượt qua Hoàng Hà sau năm ngày nhịn đói do nước sông lên to lại không đi được nữa vì lương dân nổi dậy, để sống sót, nhà ngoại giao thi sĩ đành chấp nhận những món ăn thuộc mơ-nuy của… tù cải tạo cộng sản, cố gắng nuốt vào dạ dày những thực phẩm như bánh gạo mạch và thổ cẩu. Bài “Hoàng Hà trở lạo” (Mắc lụt bên Hoàng Hà) ghi nhận: 


Mạch cao thổ cẩu nan vi thực,
Lạc ngạnh phiêu bình thất tự mưu.

(Bánh gạo mạch và thổ cẩu khó nuốt,
Cành trôi bèo nổi, chẳng mưu được việc). 

Thơ chữ Hán Nguyễn Du đã được tuyển dịch, chú thích và ấn loát, phổ biến tương đối rộng rãi, nhất là vào thời buổi kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Gặp hai chữ thổ cẩu, tất cả các dịch giả sang quốc văn hiện đại đều cố gắng giảng giải.

Trước tiên là nhóm Lê Thước - Trương Chính. Ấn bản do nhị vị phụ trách sưu tầm, chú thích, phiên dịch, sắp xếp cùng với mười cộng tác viên khác, Nhà Xuất bản Văn học, Hà Nội, bản in lần thứ hai, 1978, trang 350, giải thích hai chữ thổ cẩu như sau: “3. Thổ cẩu: con dê đất. Nhưng theo Từ nguyên thì đó là một loài quái vật ở nước hình giống con dê. Xưa có người đào giếng bắt được một quái vật, không hiểu con gì, đến hỏi Khổng tử. Ông này trả lời đó là loài dê. Ở đây chỉ một giống vật lạ do nước lụt mang đến.”

Tôi chép lại nguyên văn và nguyên dạng chú thích số 3, kể cả hàng chữ in nghiêng, mà tôi chẳng rõ tại sao lại phải in như vậy, chắc chỉ là lỗi ấn loát. Nhưng tuy thế câu chú thích vẫn còn một số điểm bất ổn. Dựa vào tài liệu nào nhóm chủ biên cho rằng thổ cẩu là dê đất? Và đã hiểu như vậy tại sao lại còn “nhưng” để rồi đan cử Từ nguyên? Vả lại Từ nguyên (bản tôi tham khảo in năm 1984, tương đối mới) không đề cập gì đến chuyện Ðức Khổng phu tử được tham vấn. Huống chi, đã là dê, cho dù là dê đất (?), thì đâu đến nỗi nuốt không trôi, ăn không nổi trong cảnh cơ hàn lũ lụt?

Hai dịch giả khác cũng sử dụng nguyên văn lời chú thích Lê Thước - Trương Chính liên quan đến thổ cẩu: 

  • Chi Ðiền Hoàng Duy Từ, Nguyễn Du, Thơ chữ Hán, Quyển 2, Nhà Xuất bản Mr. L. Hoàng, California, 1986, trang 137;
  • Duy Phi. 249 bài thơ chữ Hán Nguyễn Du, Nhà Xuất bản Văn hoá Dân tộc, Hà Nội, 2000, trang 343.
Riêng Bùi Hạnh Cẩn trong 192 bài thơ chữ Hán của Nguyễn Du, Nhà Xuất bản Văn hoá Thông tin, Hà Nội, 1995, trang 122 thì chú là: “Thổ cẩu: con dế (dấu sắc, TVT) đất. Nhưng theo Từ nguyên thì đó là một loại quái vật ở nước hình giống con dê.”

Theo Nguyễn Du toàn tập, Tập 1, Nhà Xuất bản Văn học, Hà Nội, Thơ chữ Hán, Mai Quốc Liên phiên âm, dịch nghĩa, chú thích với sự cộng tác của Nguyễn Quảng Tuân, Ngô Linh Ngọc, Lê Thu Yên, 1996, trang 435 thì: “Thổ cẩu: con dê. Theo Từ nguyên thì xưa có người đào giếng bắt được một con vật lạ, không hiểu con gì, đến hỏi Khổng Tử. Ông này trả lời đó là con dê. Bản C in là dế đất thì sai.”

Tóm lại, đối với hai chữ thổ cẩu được Bồ Tùng Linh và Nguyễn Du đưa vào tản văn trần thuật và vận văn trữ tình, thái độ của các dịch giả Việt Nam và quốc tế như sau: 

  • tránh né không dịch;
  • chuyển thành một động vật được xem là tương tự;
  • trực dịch thành “chó đất”;
  • cho là con dê đất (không dấu), con dế đất (dấu sắc);
  • dựa vào Từ nguyên để xem là một quái vật.
Ðiều đáng nói là nếu thơ văn Quốc ngữ luôn luôn tìm cách chú thích nhiều khi dài dòng về thổ cẩu thì các soạn giả Trung Hoa không phải bao giờ cũng làm công việc này. Ðó chẳng hạn là trường hợp ấn bản Trương Hữu Hạc. Sau dòng chính văn in bốn chữ phương thủ trường hỉnh với cỡ chữ tương đối lớn là hai dòng chú thích in theo lối lưỡng cước với cỡ chữ nhỏ chỉ bằng nửa chữ thường: “Hà chú: mai hoa sí, giải xác thanh, phương thủ trường hỉnh, xúc chức hình dã” (Họ Hà chú: cánh tựa hoa mai, cua vỏ xanh [2] , đầu vuông cẳng dài, đó là hình dáng con dế). Còn bản Dương Gia Lạc thì không có lời giải thích nào sau câu văn có hai chữ thổ cẩu mặc dầu nơi trang 331 liên hệ có đến mười ba chú thích. Dường như đối với người Trung Hoa, thổ cẩu là một từ ngữ không gây nhiều vấn đề. Tuy nhiên trong Cảnh thế thông ngôn, truyện “Tinh dương cung thiết thụ trấn yêu” do Phùng Mộng Long chấp bút thì thổ cẩu tử có được giải nghĩa nơi chú thích số 20, trang 646: “Thổ cẩu tử: tựu thị lâu cô, khoát lâu đích tục xưng.” (Thổ cẩu tử chính là cách gọi thông tục của lâu cô, khoát lâu.) [3]

Thực ra chỉ cần tra cứu các công cụ tham khảo đơn ngữ hay song ngữ là biết thổ cẩu là con gì. Hán ngữ đại từ điểnTrung văn đại từ điển, Từ nguyên đều có mục từ thổ cẩu:

  • Hán ngữ đại từ điển ghi cho thổ cẩu ba nghĩa: 1. truyền thuyết trung đích thổ quái (giống vật lạ ở đất theo truyền thuyết); 2. đổ thuỷ đích thổ đại, tiền nhuệ hậu quảng, tiền cao hậu đê, trạng như đôn toạ đích cẩu, cố danh (túi để chắn nước, trước nhọn sau rộng, trước cao sau thấp, hình giống chó ngồi chồm hổm, nên thành tên); 3. diệc xưng “thổ cẩu tử”, lâu cô đích biệt danh (cũng gọi là “thổ cẩu tử”, tên riêng của lâu cô).
  • Trung văn đại từ điển ghi cho thổ cẩu ba nghĩa: 1. phần dương dã (dê ở vùng mồ mả); 2. trùng danh, Bản thảo. Lâu cô. Thích danh: huệ cô, thiên lâu, tiên cô, thạch thử, ngô thử, thổ cẩu (tên sâu bọ. Sách Bản thảo. Lâu cô. Còn có tên huệ cô, thiên lâu, tiên cô, thạch thử, ngô thử, thổ cẩu); 3. dĩ thổ tác cẩu hình, dữ thổ độn dụng (lấy đất nặn hình chó, dùng như heo đất).
  • Từ nguyên ghi cho thổ cẩu ba nghĩa: 1. một loài quái vật truyền thuyết; 2. một thứ túi, đẫy, trước hẹp sau rộng, trước cao sau thấp, giống hình con chó ngồi trên mặt đất nên có tên thổ cẩu; 3. tên riêng của lâu cô.
Trong các nghĩa trên, chỉ có nghĩa liên quan đến tên sâu bọ là thích hợp với câu văn Bồ Tùng Linh và câu thơ Nguyễn Du. Theo nghĩa đó, thổ cẩu là một tên khác của lâu cô.

Thiều Chửu trong Hán-Việt từ điển giảng: “Lâu cô: con dế, một thứ sâu ở lỗ giống như con dế mèn, rất làm hại lúa và nho.” Từ điển Hán-Việt, do Hầu Hàn Giang, Mạch Vĩ Lương đồng chủ biên, dứt khoát hơn: “lâu cô là dế dũi, dế nhũi”. Cả Chinese English Dictionary của Mathews lẫn A Chinese-English Dictionary của Herbert A. Giles đều cùng ghi cho thổ cẩu một nghĩa duy nhất và thống nhất (chứ không ghi đến ba nghĩa như các từ điển Hán-Hán): the mole-cricket. Theo Das neue chinesisch-deutsche Wörterbuch thì lâu cô là Maulwurfgrille; Grille là dế mèn, Maulwurf là chuột chũi; như vậy lâu cô là dế chũi. Tiếng Pháp cũng có cấu trúc từ ngữ tương tự: taupe-grillon. Các sách dược liệu học cổ truyền còn minh bạch hơn nữa. Hồng Nghĩa giác tư y thư của Tuệ Tĩnh, bài “Nam dược quốc âm phú”, ghi “Dế dũi gọi lâu cô.” Trong Hải Thượng Y tông tâm lĩnh, tập Lĩnh nam bản thảo, quyển Thượng, mục Côn trùng loại, Lãn Ông Lê Hữu Trác cho biết (nguyên văn chữ Hán, dịch sang Quốc ngữ): “Lâu cô tục gọi là con dế nhũi, một tên nữa là thổ cẩu.” Trung Quốc y học đại từ điển, quyển I, trang 169, cho biết: “Thổ cẩu, lâu cô đích biệt danh.” (Thổ cẩu là tên riêng của lâu cô). Nguyễn Văn Minh, tác giả Dược tính chỉ nam, quyển IV, trang 1373, mục từ 3771, xác định thổ cẩu là con dế. Ðỗ Tất Lợi, qua Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam, trang 954, ghi nhận con dế dũi là thổ cẩu, lâu cô. Dế trũi thuộc loại côn trùng cánh thẳng (trực sí loại), màu nâu, lớn chừng 4-5 cm, có hai càng trước rất phát triển để đào ngạch khoét lỗ, tạo thành những đường hầm dưới đất, vì vậy làm hại nương vườn. Ðôi cánh thẳng, đôi càng khỏe là những điểm mạnh của dế trũi, nên tác giả Liêu trai chí dị đã chọn hai chi tiết hình thái học này (mai hoa sí, trường hỉnh) nhằm mô tả con dế màu nhiệm của truyện ngắn “Xúc chức”.

Hiểu thổ cẩu là dế trũi [chứ không phải dê đất (không dấu) hay dế đất (dấu sắc) hoặc quái vật truyền thuyết] thì mới thích hợp với ngữ cảnh truyện ngắn Bồ Tùng Linh và hoàn cảnh chánh sứ Nguyễn Du: 

  • thổ cẩu mô tả con dế đặc biệt được hồn con trai Thành Danh nhập vào có dạng hình dế trũi với những ưu điểm cơ thể học, mặc dầu nó vốn là dế mèn;
  • thổ cẩu tạm thời là nguồn cung cấp protein cho vị trưởng phái đoàn ngoại giao khi nước lụt tràn ngập hang ổ dế trũi.
Dầu sao cuối cùng rồi cũng có người biết đúng nghĩa chữ. Truyện ngắn nhan đề “Dế chọi” trong Tuyển tập Liêu trai chí dị do Nguyễn Huệ Chi nghiên cứu, tuyển chọn, hiệu đính, Nhà Xuất bản Văn nghệ, TP HCM, 1999, tập 3, Lý Việt Dũng phụ trách chuyển ngữ, đã trình bày câu văn mười sáu chữ của Bồ Tùng Linh nơi trang 189-190 bằng tiếng Việt như sau: “Nhìn nó bộ dạng giống như con dế trũi, cánh đốm hoa mai, đầu vuông cổ dài, xem chừng là giống tốt.” Eurêka!


Ðơn vị từ ngữ tương đương

Câu chuyện chuyển dịch hai chữ thổ cẩu không còn thuộc lĩnh vực văn chương nghệ thuật mà bước sang địa hạt khoa học kỹ thuật. Thổ cẩu đã cởi áo nghệ thuật để khoác áo khoa học. Ngôn ngữ nghệ thuật mang nhiều tính hình tượng, nhiều sắc thái biểu cảm, nhiều ý nghĩa liên tưởng. Trái lại ngôn ngữ khoa học rõ ràng, đơn nghĩa, chủ yếu bao gồm những bất biến ngôn ngữ như thuật ngữ, công thức. Vì thế dịch văn khoa học phải rất chính xác, thậm chí có thể sử dụng máy dịch để chuyển nghĩa. Và tất cả vấn đề là phải tái hiện bản gốc qua bản đích bằng những đơn vị từ ngữ tương đương. Ðơn vị từ ngữ Hán là thổ cẩu. Ðơn vị từ ngữ Việt là dế trũi. Thế thôi. Không có dê, không có dế đất, không có dạng ve sầu, không có Erdhunde v.v…

Người dịch thuật, trong tình huống đang bàn, trở thành người biên soạn từ điển song ngữ; nghĩa là phải hiểu sát từ ngữ của văn bản chính và phải biết đúng từ ngữ của văn bản dịch.

Trong trường hợp không nắm vững các đơn vị từ ngữ tương đương trong hai ngôn ngữ gốc và đích, soạn giả từ điển không hoàn thành được nhiệm vụ của mình một cách tối ưu. Chúng ta thử tham khảo Thiều Chửu và Trần Trọng San. Cả hai soạn giả đều thỉnh thoảng lâm cảnh thiếu khoa học lúc chuyển một số từ. Trần Trọng San trong Hán Việt tự điển, Bắc Ðẩu, Canada, 1997, không chuyển nghĩa mà giảng nghĩa chữ yển (bộ thử, chuột): đó là “một loài chuột nhỏ, lông xám hơi vàng, bắt ăn côn trùng có hại, rất hữu ích cho nhà nông.” Thiều Chửu, tác giả Hán Việt tự điển do Ðại Nam in lại ở quốc ngoại, còn dài dòng hơn: “yển: một giống chuột sinh hoạt ở trong đất mình dài hơn năm tấc, lông màu nâu mà rậm và mượt, hình trông y như con chuột, chỉ khác rằng cổ ngắn chân ngắn, chân trước kề sát với đầu, móng chân to và cứng như răng bồ cào, mắt bé mà sâu hoắm, mũi nhọn hoắt mà rất thính, hay dũi đất bắt giun ăn”. Thiết tưởng biên soạn từ điển đơn ngữ cũng chỉ định nghĩa chi tiết được đến như Thiều Chửu là cùng. TrongThơ văn Nguyễn Khuyến, in lần thứ hai, Nhà Xuất bản Văn học, Hà Nội, 1979, trang 387 cũng như trongNguyễn Khuyến - tác phẩm, Nguyễn Văn Huyền sưu tầm, biên dịch, giới thiệu, Nhà Xuất bản Khoa học Xã hội, Hà Nội, 1984, trang 523 đều cùng giảng giải từ ghép yển thử trong câu thơ Yển thử ẩm Hà diệc mãn phúc là “một loài chuột nhỏ”. Nhưng chuột bạch, chuột nhắt cũng là những “loài chuột nhỏ”. Nếu tham khảo các từ điển song ngữ Hán-Pháp, Hán-Anh, Hán-Ðức thì sẽ thấy rằng yển hay yển thử là con taupe, con mole, con Maulwurf, tức là con chuột chũi. Trần Trọng San thích nghĩa du diên (bộ trùng, sâu) là “một loại trùng sừng dài, chân giống chân rết, ăn các sâu hại lúa”. Ðúng ra, đây là con sên. Dứu (bộ thử, chuột) là “một loài thú nhỏ, đầu hơi tròn, chân ngắn, lông vàng sạm, giỏi co duỗi, ngày ẩn đêm ra, bắt ăn gà chuột; khi gặp địch, thì đít phát ra hơi thối rồi chạy trốn”. Ðúng ra là weasel, belette, Wiesel, con lon, chồn rái. La bặc (thảo đầu) là “tên rau, hạt dùng làm thuốc”. Ðúng ra là củ cải. Chữ tuy (Trần Trọng San, tlđd, trang 449) phải được hiểu là ngò, thay vì “tên một loại rau thơm”; tương tự như chữ kép hồ tuy (Thiều Chửu, tlđd, trang 554) không thể được giải thích thành “một thứ rau, lá non nấu đồ ăn thơm ngon”. Chỉ thử xem qua cách dịch các chữ Hán thuộc bộ trùng (sâu) trong hai tài liệu tham khảo vừa kể, đã có thể phát hiện một số trường hợp cần điều chỉnh vì hai tác giả không đưa ra danh từ đối chiếu thuộc Việt ngữ mà chỉ giảng giải, mô tả. Sau đây là vài ví dụ (Trần Trọng San = Hán Việt tự điển của Trần Trọng San, Thiều Chửu = Hán Việt tự điển của Thiều Chửu).

Mang (Trần Trọng San, trang 470): “tên một loại nhặng chuyên hút máu thú vật”; manh (Thiều Chửu, trang 590, trang 597): “con nhặng”; đúng ra là ruồi trâu. Sải (Trần Trọng San, trang 479): “một loài nhện độc đuôi dài”; đúng ra là loài bọ cạp. Trá, trá mãnh (Trần Trọng San, trang 471): “tên một loại sâu ăn hại lúa”; đúng ra là châu chấu. Huyền (Trần Trọng San, trang 471): “tên một loại trùng, giống con rết nhưng không độc”; huyền, mã huyền (Thiều Chửu, trang 585): “một thứ sâu dài độ hơn một tấc, mình như cái ống tròn, có từng đốt, mỗi đốt có hai chân, động đến liền co lại như con ốc, có mùi như dầu thơm, nên tục gọi là hương du trùng”; đúng ra là cuốn chiếu. Hồi (Trần Trọng San, trang 472): “con giun sống trong ruột động vật”; đúng ra là sán (hay lãi). Cùng, phi cùng (Trần Trọng San, trang 472): “một loại sâu bay ăn hại lúa”; đúng ra cùng là tên cũ của con dế. Phiêu, phiêu tiêu (Trần Trọng San, trang 477): “trứng của con bọ ngựa (đường lang) bám trên cành cây”; Phiêu, phiêu sao (Thiều Chửu, trang 592): “trứng con bọ ngựa hay làm tổ ở bên cây dâu, nên gọi là tang phiêu sao”; đúng ra là tổ bọ ngựa. Dũng (Trần Trọng San, trang 473): “trạng thái trong thời kỳ quá độ từ ấu trùng biến thành trùng”; đúng ra là nhộng. Bì (Trần Trọng San, trang 474): “một loài nhện, có hại cho người, gia súc và nông phẩm”; đúng ra là ve. Phúc (Trần Trọng San, trang 475): “một loại rắn độc”; các từ điển song ngữ Hán-Pháp, Hán-Anh, Hán-Ðức ghi là Ancistrodon, như vậy đúng ra là rắn hổ mang. Bành, bành kỳ (Trần Trọng San, trang 478): “một loại cua nhỏ màu đỏ”; đúng ra là cáy. Hoạch (Trần Trọng San, trang 479): “xem chữ xích (trang 470)”, xích hoạch (trang 470): “ấu trùng của loại sâu giống con tằm”; đúng ra là sâu đo (đáng chú ý là chữ xích viết với bộ trùng bên trái và chữ xích bên phải, mà chữ xích vốn chỉ một đơn vị đo chiều dài). Có thể ước đoán là đối với những chữ vừa được đan cử, hai soạn giả tự điển đã dịch phần định nghĩa của từng chữ theo tự điển đơn ngữ Hán-Hán, vì không biết rõ đơn vị từ vựng tương đương thuộc tiếng Việt.

Thực vậy, một trong những vấn đề khó khăn phức tạp của công việc đối chiếu từ vựng của các dân tộc khác nhau là việc xác lập liên hệ tương đương giữa các đơn vị thuộc ngôn ngữ được đối chiếu và ngôn ngữ đối chiếu. Trong thực tế, những thuật ngữ biểu thị các khái niệm nhiều khi phổ thông của một ngôn ngữ nước ngoài khi đem đặt song song với các thuật ngữ xem như tương đương trong tiếng Việt, lắm khi chỉ đạt được tính chính xác tương đối. Cho nên các từ điển Pháp-Việt, Anh-Việt, Ðức-Việt v.v… – chứ chẳng riêng gì tự điển Hán-Việt – có thói quen thích nghĩa tên gọi một thứ cây, một ngọn cỏ, một loài vật, một con sâu v.v… qua lối phu diễn ngữ pháp. Chính vì thế nên khi ngôn ngữ học tạo cơ may cho hai từ tuy thuộc hai tiếng nói khác nhau nhưng lại “giống” nhau như hai giọt nước thì người chuyển dịch song ngữ – chứ chẳng phải riêng gì người biên soạn tự điển, từ điển – phải biết nắm ngay lấy cơ may hãn hữu đó. Ðiều này nhóm biên soạn Thơ văn Lý Trần, Tập III, Nhà Xuất bản Khoa học Xã hội, Hà Nội, 1978, đã không thực hiện được khi dịch nghĩa và chú thích chữ toa với thảo đầu nơi trang 18. Họ cho biết: “chữtoa vốn chỉ một thứ cây có tên khoa học là Cyperus rotundus, rễ của nó gọi là ‘hương phụ tử’, là một vị thuốc bắc. Ở đây tạm dịch chung là ‘cỏ’ cho dễ hiểu.” Thật ra vị thuốc bắc liên hệ không phải là rễ (Radix) mà là thân rễ (Rhizoma) cây Cyperus rotundus L., cho nên khoa dược liệu học Trung y gọi nó là Rhizoma Cyperi. Nhưng thiếu sót đáng tiếc là nhóm biên soạn không biết rằng đây chính là cây cỏ cú, một loại cỏ dại mọc tràn lan khắp nước ta, một loại cỏ rất khó tiêu diệt đối với nhà nông, một vị thuốc thân quen đến nỗi giới dao cầu thuyền tán hằng truyền tụng là nam bất thiểu trần bì, nữ bất ly hương phụ nghĩa là chữa bệnh cho đàn ông không thể thiếu trần bì, chữa bệnh cho đàn bà không thể rời hương phụ. Và khi dịch câu thơ chữ Hán, phải có thái độ khẳng định hơn, chính xác hơn, chẳng thể “tạm dịch chung là ‘cỏ’” mà cần dịch dứt khoát, tự tín là “cỏ cú”.

Tìm kiếm đơn vị từ ngữ tương đương có khi trở thành công việc đào bới địa tầng văn hoá. Chữ Hán bát là tám, bát bát tất nhiên là tám (mươi) tám. Nhưng Nguyễn Khuyến dùng bát bát với nội hàm khác hẳn trong câu thơ mở đầu bài thơ thường được xem là mang tựa đề “Di chúc”. Tam nguyên Yên đổ tự viết về mình: 


Ngã niên trị bát bát

Một số tài liệu văn học dịch thành: 


Kém hai tuổi xuân đầy chín chục; hay Còn hai xuân nữa đầy chín chục[4] 

Ðây là chuyện kỳ lạ khó hiểu vì Nguyễn Khuyến chỉ tại thế có bảy mươi bốn năm thiếu mười ngày mà lại làm thơ “thành khẩn khai báo lý lịch” là tuổi mình vừa được tám mươi tám! Nhà Nho làng Vị Hạ không chỉ là một nhà thơ của làng quê ao chuôm chiêm trũng, một ngòi bút tự trào, một tác gia vừa Nôm vừa Hán, và cả Nôm cả Hán mà còn là một người có đặc tính rất chăm chỉ đếm tuổi đời qua vận văn. Niên kỷ là một thông tin thi ca mà người hàn sĩ, anh khoá Thắng, ông giải nguyên, vị tam nguyên, rồi viên quan nhà Nguyễn cáo về đã lâu thường ưa thích nhắc đến và nhắc đến rất chính xác, theo một nhịp độ ngắn và một tần số cao, y như một công chức tự khai tiểu sử hành chánh. Nhà thơ lại còn chân tình nhớ rõ tuổi tác bạn bè thân thuộc như ông hương sinh họ Nguyễn, ông bạn học Lê Sĩ Nhân. Và con người Nguyễn Khuyến từ thuở bắt đầu biết làm thơ cho đến những năm cuối cổ lai hy là một con người đúng đắn, kỹ lưỡng, trí tuệ sáng, ký ức tốt. Vậy mà bỗng dưng vào một trường hợp duy nhất và trong một bài thơ duy nhất, thi sĩ vận dụng một thủ pháp cách điệu bất chấp sự thật, nó không thể nào là phong cách nhà nho làng Vị hạ. Một nhân vật lịch sử suốt cả đời chi ly cẩn trọng tính tuổi, ghi tuổi, nhẩm tuổi, nhớ tuổi để rồi khi khổng khi không nói sai cả tuổi bản thân vào lúc sáng tác một thi phẩm để đời với chủ đích nhấn mạnh lời dặn của mình cho con cháu là lời phát biểu lúc sáng suốt, có suy nghĩ chín chắn, cần phải làm theo! [5]Sáng suốt, chín chắn mà mở đầu bằng sai lầm, lẫn lộn! Và sai lầm về một vấn đề không thể sai là tuổi tác, lẫn lộn về một thông tin không thể lẫn là niên kỷ! Tuổi tác, niên kỷ của chính mình chứ không phải của tha nhân! Cho nên có nhiều phần chắc Nguyễn Khuyến chẳng hề ghi sai, mà chỉ có thể người đời sau hiểu lời thơ không đúng. Nói cụ thể và vắn tắt: bát bát không phải tám mươi tám, phải tìm cho nó một nghĩa khác thích hợp với văn cảnh bài thơ và hoàn cảnh nhà thơ. Nghĩa đó là nghĩa y học, sinh học chuyên biệt; không phải nghĩa toán học, số học thông thường.

Trong văn cảnh sinh học, y học hai chữ bát bát không có nghĩa tám mươi tám mà có nghĩa sáu mươi tư. Tương tự như vậy, trong thư tịch sinh lý học, bệnh lý học Trung y, thất thất là bốn mươi chín, không phải bảy mươi bảy. Tập sách gối đầu giường của các cụ lương y, sách Hoàng đế Nội kinh Tố vấn viết, và viết ngay ở chương đầu tiên, chương “Thượng cổ thiên chân luận”, khi bàn về sinh lý sinh dục chính thường nam nữ (trích đoạn và trích dịch): “thất thất, nhâm mạch hư, thái xung mạch suy thiểu, thiên quý kiệt, địa đạo bất thông, cố hình hoại nhi vô tử dã” (đến năm bảy bảy, nhâm mạch hư, thái xung mạch kém, thiên quý hết, địa đạo không thông, cho nên thân thể hao mòn mà không có con) và “bát bát, thiên quý kiệt, tinh thiểu, thận tượng suy, hình thể giai cực, tắc xỉ phát khứ.” (đến năm tám tám, thiên quý hết, tinh thiếu, thận suy, hình thể tột bực, răng tóc đều rụng). Người thầy thuốc cổ truyền Việt Nam đọc đoạn kinh văn này, lập tức tự động hiểu thất thất (đối với phái nữ) là bảy lần bảy tức bốn mươi chín và bát bát(đối với phái nam) là tám lần tám tức sáu mươi tư. Ða số – nếu không là tất cả – các nhà Nho thì đều có những tri thức cơ bản về y dược. Chư vị không đủ trình độ, bản lĩnh để hành nghề y sĩ, không đủ kiến thức kinh nghiệm để biện chứng luận trị, nhưng có thể bàn thảo về các thang phương, góp ý về cách điều trị. Nguyễn Khuyến cũng không ra ngoài thông lệ. Cho nên rất tự nhiên, nhà thơ đã sử dụng một kiến thức phổ quát thuộc lĩnh vực sinh lý bệnh lý Trung y. Và thi sĩ nghĩ rằng tha nhân, hậu thế cũng sẽ hiểu như mình hiểu [6] .

Trở lại với hai chữ từng được Bồ Tùng Linh và Nguyễn Tố Như sử dụng trong tản văn và vận văn của mình: dầu sao đi nữa, thì cũng có thể coi như gần bước qua thiên niên kỷ thứ ba, con đường thương khó chuyển dịch thổ cẩu sang Quốc ngữ (và ngoại ngữ) mới đi đến đích. Sự bất lực tìm ra từ ngữ tương đương của thổ cẩu trong Việt văn, Anh văn, Ðức văn chấm dứt.

Westpreußenstr., 29.05.2008

© 2008 talawas


[1]Vì tài liệu cổ chữ Hán vốn không có dấu phẩy dấu chấm nên một câu văn có thể mang độ dài ngắn khác nhau tuỳ theo sự lĩnh hội nội dung của từng người đọc. Riêng đối với câu văn này có tài liệu nâng độ dài lên hai mươi chữ: “Thị chi, hình nhược thổ cẩu, mai hoa sí, phương thủ trường hỉnh, ý tự lương, hỷ nhi thu chi.” (Nhìn kỹ thì hình giống thổ cẩu, cánh tựa hoa mai, đầu vuông cẳng dài, có vẻ tốt, bèn vui mừng bắt lấy.) Ðó là trường hợp ấn bản do Dương Gia Lạc chủ biên. Tăng đính Trung Quốc học thuật danh trứ đệ nhất tập. Bút ký tiểu thuyết danh trứ đệ nhất tập. Ðệ cửu sách. (Thanh) Bồ Tùng Linh soạn. Hiệu chú Liêu trai chí dị. Thượng quyển (toàn nhị sách). Thế giới thư cục phát hành. Ðài Bắc. Trung Hoa Dân quốc ngũ thập nhất niên nhị nguyệt sơ bản. tr. 331. Tôi chọn độ dài mười sáu chữ theo ấn bản Bồ Tùng Linh.Liêu trai chí dị. Hội hiệu, hội chú, hội bình bản. Trương Hữu Hạc tập hiệu. Thượng. Quyển tứ. Trung Hoa thư cục. 1962. tr. 487.
[2]Giải xác thanh (cua vỏ xanh) là tên một con dế khác, cũng rất thiện chiến, của một tay chơi dế trong thôn.
[3]Phùng Mộng Long (1574-1646) là văn học gia, hí khúc gia đời Minh. Có nhiều tác phẩm trong đó có thể kể Dụ thế minh ngônCảnh thế thông ngônTỉnh thế hằng ngôn, gọi chung là Tam ngôn. Mỗi tập có bốn mươi truyện ngắn, cộng chung tất cả thành một trăm hai mươi truyện. (Cảnh thế thông ngôn. Hạ. Ðệ tứ thập quyển. Phùng Mộng Long biên. Trung Hoa thư cục Hương Cảng phân cục. 1978).
[4]a. Văn đàn bảo giám, Trần Trung Viên sao lục, tập II, Ðại Nam in lại ở quốc ngoại, trang 79;
b. Thơ văn Nguyễn Khuyến, Nhà Xuất bản Văn học, Hà Nội, 1979, trang 167 (chữ Quốc ngữ) và trang
444 (chữ Hán phiên âm);
c. Hợp tuyển thơ văn Việt Nam 1858-1920, Huỳnh Lý chủ biên, Nhà Xuất bản Văn học, Hà Nội, 1984, trang 412;
d. Thơ Nôm, Bùi Văn Bảo, Nhà Xuất bản Quê hương, Toronto, Canada, trang 51.
[5]Bài “Di chúc” còn có một đầu đề khác là “Trị mệnh”. Ðầu đề này có xuất xứ từ điển tích Ngụy Khoả-Ðỗ Hồi trong Xuân Thu tam truyện, Tả truyện, Tuyên công thập ngũ niên, Tần nhân phạt Tấn. Nội dung của hai chữ trị mệnh là mệnh lệnh lúc còn sáng suốt, cần phải theo. Cho nên các tự điển Hán-Anh chuyển thành dying requests that may be carried out (Mathews’ Chinese-English Dictionary) hoặc to carry out rightful behests given as dying injunctions (Herbert A.Giles, A Chinese-English Dictionary).
[6]Herbert A.Giles (tlđd) và Mathews (tlđd) đều chuyển bát bát sang Anh ngữ thành sixty-four