Dưới dây là một đoạn trích lời phát biểu của thẩm phán Potter Stewart:
It is
possible to read the Court's opinion in Roth v. United States and Alberts v.
California, 354 U.S. 476, in a variety of ways. In saying this, I imply no
criticism of the Court, which in those cases was faced with the task of trying
to define what may be indefinable. I have reached the conclusion, which I think
is confirmed at least by negative implication in the Court's decisions since
Roth and Alberts, that under the First and Fourteenth Amendments criminal laws
in this area are constitutionally limited to hard-core pornography. I shall not
today attempt further to define the kinds of material I understand to be
embraced within that shorthand description; and perhaps I could never succeed
in intelligibly doing so. But I know it when I see it, and the motion
picture involved in this case is not that.
Ý của cả đoán tóm lại là khiêu dâm
thật khó định nghĩa nhưng (tôi mà) nhìn thấy khiêu dâm thì biết ngay là khiêu
dâm (Hard-core pornography was hard
to define, but I know it when I see it)
Ta thử nhờ ông Stewart thẩm định đoạn trích dưới đây xem sao:
Vương bà nói:
- Kế của tôi
thần tình lắm, Đại quan nhân đã thật lòng thì tôi xin nói. Cô này tuy xuất thân
từ gia đình nghèo khó nhưng trăm phần lanh lợi, đàn hát giỏi, nữ công thêu thùa
cũng khá, lại biết đọc sánh, ngâm thơ, đánh cờ, uống rượu, cái gì cũng hay. Cô
ta tên là Kim Liên, con cái nhà họ Phan, trước cư ngụ Ở Nam môn. Lúc trước bị
bán cho Trương Đại Hộ, tại đây cô ta được học về âm nhạc đàn ca. Khi Đại Hộ sắp
chết thì đem gả cho anh chàng Võ Đại, từ đó tới nay cô ta buồn khổ lắm, thường
than thở với tôi. Nhà bên đó có chuyện gì cũng thường mời tôi sang giúp. Cô ta
cũng nhận tôi làm mẹ nuôi. Hàng ngày, Võ Đại đi bán bánh từ sớm, nếu Đại quan
nhân theo kế của tôi thì trước hết hãy mua một xấp lụa xanh, một xấp lụa trắng
đem tới cho tôi sẽ đưa qua bên đó, nói là muốn may quần áo, nhờ cô ta lựa ngày
gọi giùm một thợ may tới may. Nếu cô ta từ chối thì việc coi như bỏ. Còn nếu cô
ta vui vẻ bảo là để cô ta may cho mà không cần gọi thợ may, như vậy là việc đã
được một phần. Rồi tôi sẽ mời cô ta sang đây may cho tôi, nếu cô ta bằng lòng
tức là việc được hai phần. Tôi sẽ dọn tiệc rượu nhỏ mời cô ta. Nếu cô ta từ
chối, lấy cớ là bất tiện, để cô ta đem về nhà may, thì thôi. Mà nếu cô ta im
lặng, tức là nhận lời, như thế là việc được ba phần. Hôm đầu, ngài đừng đến,
đợi mấy hôm sau, vào khoảng giờ Ngọ, ngài ăn mặc chải chuốt tới đây, đứng ngoài
đằng hành cho tôi biết, rồi vờ nói là lâu không tới uống trà, tôi sẽ ra mời
ngài vào phòng, nếu cô ta thấy ngài vào mà đứng dậy đi về thì tôi cũng chẳng có
cách gì giữ lại, như vậy thì thôi. Còn nếu cô ta cứ ngồi yên, thì như vậy là
việc được bốn phần. Lúc đó tôi sẽ nói rằng ngài chính là người có lòng rộng rãi
mua lụa cho tôi để may quần áo, rồi nhân đó khoa trương cho ngài. Ngài sẽ tiếp
lời tôi mà hỏi chuyện nàng, nếu cô ta không chịu trả lời thì thôi. Còn nếu cô
ta tiếp chuyện ngài, tức là việc đã được năm phần. Sau đó tôi mới khoe tài giỏi
giang của cô ta, ngài mới bỏ tiền ra hỏi mua những đồ may vá, nếu cô ta không
chịu mà bỏ về thì thôi, còn nếu cô ta ngồi yên tức là việc đạt được sáu phần.
Rồi tôi giả vờ ra ngoài mua món gì, tôi nói với cô ta là ở nhà tiếp ngài giùm
tôi một chút, nếu cô ta không chịu mà đứng dậy bỏ về thì thôi, còn nếu cô ta
ngồi yên không nói gì tức là đã bảo bảy phần thành công rồi. Đến khi tôi mua
các thứ trở về, bày tiệc rượu trên bàn, mời cô ta cùng uống với ngài, nếu cô ta
không chịu đối ẩm với ngài mà bỏ về thì thôi, còn nếu cô ta ngần ngừ không
quyết liệt từ chối, tức là đã tám phần thành công. Rồi lúc rượu được vài tuần,
cô ta vui vẻ chuyện trò, tôi giả vờ nói là hết rượu, ngài mới lấy tiền ra khẩn
khoản nhờ tôi đi mua thêm rượu và các món đồ ăn, tôi bèn đi ra và khóa cửa
ngoài lại, nhốt hai người trong nhà tôi, nếu cô ta sợ hãi đứng dậy đòi về thì
đành thôi, còn nếu cứ ngồi yên tức là đã chín phần thành công chỉ còn một phần
nữa là hoàn toàn:
Phần sau chót này
mới khó ngài đừng vội vã hấp tấp mà hư việc, trước hết phải dùng lời ngọt ngào
mà tán tỉnh, sau đó thì mới dùng tới tay chân mà dò xét, chẳng hạn ngài đùng
tay áo gạt rơi đôi đũa xuống đất rồi vờ cúi xuống nhặt lên, đồng thời lấy tay
vuốt nhẹ chân cẳng cô ta, nếu cô ta giẫy nảy lên mà làm ồn thì tôi đứng ngoài
sẽ vào ngay để can thiệp làm dịu chuyện, sự việc như vậy là dành tạm ngừng ở đó
vậy. Còn nếu cô ta không nói gì tức là công việc mười phần hoàn hảo. Lúc đó thì
ngài muốn làm gì không được. Nhưng sau đó thì ngài trả công nho tôi thế nào ?
Đoạn trích này ở hồi 5 của quyển tiểu thuyết Kim
Bình Mai, kể lại việc Vương Bà bày kế cho Tây Môn Khánh ve vãn nàng Phan Kim
Liên. Ông Potter Stwart hẳn phải ngán ngẩm lắm nếu phải đọc hết cả đoạn dông dài đó,
nhưng Tây Môn Khánh thì khác:
Tây Môn
Khánh mừng lắm, hớn hở nói:
- Thật là diệu kế, nhưng có vẻ khó khăn quá.
Với các ông Tây thì chỉ có nói chuyện sờ ngực, sờ bướm mới là bậy bạ.
Đến phần sau chót mà mới chỉ vuốt nhẹ chân cẳng thì không ăn thua gì. Ông Stewart
chắc chắn chẳng cảm thấy gì kể cả khi đọc bằng ngôn ngữ cha sinh mẹ đẻ của mình:
... But it is possible that you
might knock down a pair of chop-sticks with your sleeve, and touch her foot when
you pretend to pick them up.
Nhưng người Tàu dù có đọc bằng tiếng Anh cũng không thể không xao xuyến.
Đối với họ, gót sen vàng có một khả năng gợi dục (charge érotique) mãnh liệt vô cùng. Các ông Tây có thể ngao ngán vì
vô số đoạn tả bàn chân trong các tiểu thuyết khiêu dâm Trung Quốc, nhưng người
Tàu thì như phát rồ khi đọc các đoạn đó.
Như vậy ai nói nhìn khiêu dâm thì biết ngay chỉ
là nói dóc hoặc ngu dốt. Có những cái người này thấy là khiêu dâm, nhưng người kháckhông thấy, và ngược lại.