HỘI NGHỊ VĂN HÓA
THƯ TRÌ.
Thời gian này, Hội Khuyến Nhạc Quần
Hiền chúng tôi vẫn tiếp tục hoạt động, thường xuyên tập dượt. So với lúc mới
thành lập đã có một sự tiến bộ rõ rệt. Chúng tôi đã tạo được một tiếng vang trong
huyện là một Hội Khuyến Nhạc tên tuổi. Hội Văn Hóa huyện đã rất tín nhiệm ban
nhạc Quần Hiền.
Một lần, hội Văn hóa Thư Trì tổ chức
Hội nghị Văn hóa toàn huyện với tính cách quy mô, chương trình to tát. Trong
chương trình hội nghị, có những mục báo cáo về Bình Dân Học Vụ, bàn luận về Văn
học, Thi ca, Kịch nghệ, Âm nhạc … Ban nhạc Quần Hiền được mời đến giúp vui hội
nghị như những lần trước. Lần này, đến nơi rồi chúng tôi mới được biết Ban Tổ
Chức đã ghi vào chương trình hội nghị mục phát biểu, nói chuyện về âm nhạc, do
Hội Khuyến Nhạc Quần Hiền phụ trách. Chúng tôi ngỡ ngàng và quá bất ngờ, chưa
biết xử trí ra sao, vì từ trước đến giờ chúng tôi chỉ là những người ưa thích
âm nhạc, thường tập hợp với nhau để hòa nhạc mà thôi, hoàn toàn là những kẻ vô
danh, chẳng có bao giờ nghĩ đến chuyện phải phát biểu, trình bày về vấn đề âm
nhạc trong hội nghị bao giờ. Ban nhạc Quần Hiền đã trót bị nổi tiếng và bị tín
nhiệm ở trên huyện . Chúng tôi, nửa muốn nhận lời, nửa muốn từ chối. Tại sao
vậy ? Muốn nhận lời vì thực ra Huyện đã tín nhiệm, muốn khuyến khích và
muốn dành cho ban nhạc Quần Hiền chúng tôi một vinh dự. Còn như từ chối không
nhận lời, thì vì việc này quá sức của chúng tôi lúc đó. Cuối cùng, mọi người
đều thấy không thể từ chối hảo ý của huyện, đành phải nhận lời. Nhưng nhận lời
rồi, phải làm sao đây ? Anh em đã hội họp, thảo luận và nhất trí đề cử tôi
đảm trách việc này. Bây giờ đến lượt tôi lại thấy khó mà từ chối được thiện chí
của anh em, cũng như anh em đã không thể từ chối đối với huyện. Lúc đầu tôi do
dự, vì thấy là một việc quá lớn đối với một người còn quá trẻ như tôi (18
tuổi). Lát sau nghĩ lại : « Hồi mới 12 tuổi, ta đã từng đại diện cho
họ giáo Hội Kê để dự « Ngắm Nhân
Tài » ở nhà thờ xứ Gia Lạc, có lẽ còn khó hơn. Vậy việc này ta cứ thử
xem sao ? Thêm nữa, lúc đó tôi đã nhớ tới câu danh ngôn của ai đó ngày
trước mà ông thày cũ người Pháp đã giảng cho tôi trong lớp hồi còn đi học thời
Pháp thuộc : « De l’audace,
toujours de l’audace, et encore de l’audace », nghĩa là « phải
táo bạo, luôn táo bạo, và còn táo bạo mãi », cũng giống như ý trong câu
tục ngữ, ca dao Việt Nam là « Một
liều ba bảy cũng liều. Cầm bằng con trẻ chơi diều đứt dây ». Những ý
tưởng này đã giúp tôi phấn khởi hẳn lên và rồi hăng hái nhận lời. Anh em đã
hoan nghênh nhưng chưa hết băn khoăn, đã cùng nhau, ngay tại chỗ, thảo luận rôm
rả về đề tài này giúp tôi. Rất may, lúc đó có anh Hòe là người lớn tuổi nhất
trong bọn và cũng là người có kiến thức hơn cả, đã góp ý với tôi khá nhiều, và
còn ghi thành dàn bài chi tiết trên giấy cho tôi đọc đi đọc lại cho khỏi quên.
Rất may, vừa đúng lúc chuyển mục, đến
phần phát biểu của Hội Khuyến Nhạc Quần Hiền. Tôi ung dung, tự tin, khoan thai
bước lên diễn đàn hội nghị. Sau những câu mở đầu thường lệ theo thủ tục
« Thưa … Thưa … và Thưa … » trước một loạt các vị lãnh đạo, thân hào,
nhân sĩ trong huyện và cả đại diện lãnh đạo của tỉnh nữa, tôi vào đế ngay ÂM
NHẠC LÀ GÌ ? Không hiểu sao hôm đó, tự nhiên tôi lại như người được dùng
thuốc DOPING hay có THẦN ĐỒNG PHỤ NHĨ,
trở nên bạo dạn, nói năng lưu loát và còn văn vẻ nữa, gần như một nhà hùng biện
hay diễn giả nhà nghề. Tôi đã mở đầu bài nói chuyện về âm nhạc như sau :
- “Mọi âm thanh trong vũ trụ, gió lộng ngoài khơi, thác đổ trên ngàn, thông reo vi vút, chim kêu vượn hót trong
rừng … đó là những bản hùng ca thiên nhiên, và còn nhiều, nhiều nữa. Trong phạm
vi bài nói chuyện hôm nay, thời gian có hạn, không cho phép tôi được khai triển
thêm, mà chỉ thu gọn trong vấn đề âm nhạc hiện hữu của con người đã sáng tác
ra, và có ảnh hưởng đến nhân sinh xã hội mà thôi.
- Bây giờ tôi xin nói về âm nhạc là gì ? Âm nhạc là những âm thanh
trầm bổng mà ta cảm nhận thấy bằng thính giác trong không gian gần. Những âm
thanh trầm bổng ấy kết hợp lại với nhau, lúc khoan lúc nhặt theo một tiết tấu,
tạo thành một khúc nhạc, diễn tả tâm tình khi buồn khi vui của con người, tựu
trung nó gồm có ba tính chất sau đây :
1.- Âm nhạc là một ngôn ngữ.
2.- Âm nhạc là một khoa học.
3.- Âm nhạc là một nghệ thuật.
Sau khi diễn
giảng ba tính chất của âm nhạc nói trên với những thí dụ cụ thể, thính giả có
vẻ chú ý ngồi lắng nghe, tôi thêm phấn khởi, rồi vội sang phần kết luận cho
chóng xong, vì phần nói về ba tính chất của âm nhạc đã hơi dài.
- Còn âm nhạc đã ảnh hưởng đến nhân sinh xã hội, và nhất là đã ảnh hưởng
đến cuộc kháng chiến dành độc lập của chúng ta hiện nay như thế nào ? Quý
vị hẳn còn nhớ thời HÁN SỞ TRANH HÙNG xưa giữa Lưu Bang và Hạng Võ. Quân chủ lực của Hạng Võ
đều là người nước Sở. Trương Lương đã bầy kế giúp Lưu Bang, dùng âm nhạc làm
tâm-lý-chiến, cho người dùng những tiêu, sáo, địch cử những bài quê hương nước
Sở trên sông Ô Giang về đêm khuya và hát những bài dân ca Sở, làm cho quân sĩ
của Hạng Võ động lòng hoài hương, thương cha mẹ, nhớ vợ con, nên suy giảm tinh
thần chiến đấu, dẫn đến bỏ hàng ngũ trốn
về. Trận này, Hạng Võ đã
thất bại lớn vì
« Tiếng địch sông Ô »
của Trương Lương ! Rồi gần đây, trong trận TRUNG NHẬT CHIẾN TRANH, Trung
Hoa đã tung ra bài « Hà Nhật Quân
Tái Lai » để ca hát địch vận. giọng
điệu thiết tha, u buồn. hoài niệm, cốt để những chàng chiến binh Nhật xa nhà
nhớ đến quê hương. Để đối phó, phía Nhật cũng làm ra bài TRUNG HOA DẠ KHÚC
nhịp điệu vui tươi, nhộn nhịp, kích thích những du khách nào đã từng đến Trung
Hoa cũng phải lưu luyến và mong được ở lại nơi đây.
- Tôi xin nói thêm là, tình hình ở Việt Nam ta hiện giờ, như quý vị đã
thấy : Những bài « Tiến quân ca » (Văn Cao), « Chiến sĩ
Việt Nam » (Văn Cao), « Diệt phát-xít » (Nguyễn Đình Thi),
« Đoàn quân đi » (Lê Quý Hiệp), « Xuất quân » (Phạm Duy),
« Tiếng gọi lên đường » (Hùng Lân) và « Đời sống mới »
(Nguyễn Đức Toàn) … cùng nhiều bài khác nữa, đang thịnh hành trên khắp nước
trong cuộc TRƯỜNG KỲ KHÁNG CHIẾN này, là những bản hùng ca cách mạng đã nâng
cao, hun đúc tâm hồn thanh thiếu niên,
đóng góp rất
nhiều cho việc khêu gợi lòng yêu nước và ý chí quật cường của dân tộc.
Kính thưa quý vị, trên đây là một số
thiển ý tôi vừa trình bày cũng đã tạm đủ để thấy được ảnh hưởng tích cực của âm
nhạc đến xã hội nhân sinh như thế nào. Vậy xin phép được kết thúc bài nói
chuyện nơi đây. Chân thành cảm ơn quý vị đã dành thì giờ lắng nghe Kính chúc
hội nghị gặt hái được những thành công tốt đẹp. Xin kính chào quý vị.
Một tràng pháo tay khen thưởng vang
dội hội trường. Tôi cúi đầu chào và bước xuống khỏi diễn đàn, rồi khoan thai
trở về chỗ ngồi cùng các bạn trong ban nhạc, cùng nhau hòa tấu luôn hai bài
« Tiếng gọi lên đường » và « Đời sống mới » như là để minh
họa cho bài nói chuyện vừa qua.