Cụ Đào Trinh Nhất là một học giả kỳ cựu thời xưa và cụ viết rất nhiều sách. Nếu bạn đọc về sử Việt thời cận đại trước 1945, chắc là bạn đã đọc và biết về cụ.
Cụ viết sách ra sao và viết thế nào, thì mình đã được đọc vài bài viết mà trong ấy các tác giả khen cụ lên đến mây.
Nhưng cụ viết sử có đúng là theo phương pháp nghiên cứu thận trọng hay không thì mình chưa thấy ai viết thử 1 bài hay vài bài để ta hiểu cả.
Còn khi mình đọc vài trang đầu của quyển Phan Đình Phùng mà cụ viết, mình khinh cụ.
Khinh cụ vì ngày nay, ai cũng biết, trong quyển Phan Đình Phùng ấy, cụ Đào đã bịa đặt những hành động bỉ ổi của quan Nguyễn Thân sau khi ngài Phan Đình Phùng mất, tức là đoạn "Bấy giờ Nguyễn Thân mới biết cụ Phan mất rồi, đắc chí, miệng cười ha hả, dơ tay lên ngang trán mà nói: Từ nay ta được ngủ yên rồi! ... Không nói ra thì bỏ quên mất sự thật, mà nói thì mình phải thương tâm và gớm ghiếc. Nguyễn Thân sai đem di thể cụ Phan ra chỗ địa đầu của tổng Việt Yên, đổ dầu châm lửa mà đốt cho xương thịt cháy ra tro, rồi tro ấy trộn vào thuốc súng, nhồi trong súng thần công của ta mà bắn xuống La Giang.".
Nhưng ngoài sự bịa đặt ấy ra, thì mình xin đưa ra thêm 2 điều bậy, cũng trong quyển Phan Đình Phùng này, mà có lẽ cả chục năm nay, chưa có học giả Việt Nam nào thử đem ra mà nêu, để trả lại danh tiếng cho các nhân vật đã bị cụ Đào đánh chết thêm một lần nữa trong quyển Phan Đình Phùng này của cụ.
****
1. Nhân vật thứ nhất là ngài linh mục Trần Lục
Trong mục Ra làm quan, cụ Đào viết "Giáo sĩ bị trận đòn ấy tức là cụ Trần Lục, tục gọi là cụ Sáu, mấy năm sau nhờ thế lực Pháp mà được triều đình phong làm Tuyên phủ sứ có oai quyền lừng lẫy một lúc ở vùng Phát Diệm Ninh Bình, ai cũng phải sợ. Người ta nói ông có cái đức giết người như rạ, không kém gì Tôn Thất Thuyết ... Bởi thế, cụ Phan Đình Phùng, tri phủ Yên Khánh vì cái lỗi đã đánh một ông cố đạo, mà bị triều đình trị tội, phải triệu về kinh, sung vào viện Đô sát, làm Ngự sử. Năm ấy là năm Tự Đức thứ 31."
Theo Đại Nam Thực Lục quyển 09 thì "Bính Tuất, Đồng Khánh năm thứ nhất [1886] ... Chuẩn cho linh mục tỉnh Ninh Bình là Trần Lục, gia hàm Tham tri bộ Lễ, sung làm Tuyên phủ sứ Thanh Hoá, vì địa phận của viên linh mục ấy ở tiếp giáp tình thế rất am hiểu (nhà đạo ấy ở xứ Phát Diệm, là chỗ tiếp giáp Thanh Hoá và Ninh Bình), là theo lời nghĩ xin của Nguyễn Hữu Độ.".
Như vậy bạn thấy đó, ngài linh mục Trần Lục được sung làm Tuyên phủ sứ Thanh Hóa năm Đồng Khánh thứ nhất 1886 bạn ạ. Còn ngài Phan Đình Phùng thì nếu có đi làm Tri phủ Yên Khánh, chắc là khoảng năm 1877-1880 sau khi thi đậu Đình Nguyên triều vua Tự Đức. Thế thì làm thế nào mà ngài Phan năm 1877-1880 lại đánh đòn ngài Trần năm 1886 nhỉ ?
Mà đáng ngờ hơn, là nếu bạn để ý, hàm Tham tri mà ngài linh mục Trần Lục được ban tặng, có trật là Tòng nhị phẩm, tức là gần như tột đỉnh trong nền quan chế triều Nguyễn rồi. Còn chức Tri phủ của ngài Phan Đình Phùng có trật là tòng ngũ phẩm, tức là chỉ mới ở hạng trung bình trong quan chế triều Nguyễn. Thế thì làm thế nào mà một vị quan trật thấp ngũ phẩm lại dám đè một vị quan trật cao nhị phẩm của triều đình mà đánh đòn nhỉ ?
Và đáng xấu hổ hơn, là chức Tri phủ có trật tòng ngũ phẩm, còn chức giám sát ngự sử có trật cao hơn là trật chánh ngũ phẩm, thế thì nếu quan Phan Đình Phùng mà có bị triệu về kinh, đổi chức từ tri phủ qua ngự sử như cụ Đào chép, là được thăng trật tòng ngũ phẩm lên chánh ngũ phẩm, ấy là sự thăng quan đấy, chứ có phải là sự bị trị tội như cụ Đào chép đâu.
Nên chỉ cần với 3 điều trên, bạn thấy là sử kiện quan Phan Đình Phùng đánh đòn ngài linh mục Trần Lục là bịa đặt.
Mà hình như thời nay, người ta ở Việt Nam, hễ nhắc đến hành trạng của cụ Phan Đình Phùng, lại lôi tích đánh đòn này ra để khoe nhặng lên là cụ Phan Đình Phùng "dám làm dám chịu", rồi viết đủ thứ liên quan đến tích này. Nhưng mình chưa thấy ai chịu khó dò lại sử xem cụ Đào viết như vậy là đúng hay không.
Nên mình khinh cụ Đào vì cụ viết bậy vào sử mà làm cho thế hệ sau này loạn cả lên, đến mức khi người Việt Nam viết về anh hùng dân tộc Phan Đình Phùng nước họ, do sự thiếu sử liệu, do các học giả Việt lười tra sử, mà người ta, từ học giả đến dân gian tại Việt Nam, đem cả đoạn văn ngu dốt của cụ Đào vào mà khoe nhặng lên về sự anh hùng của ngài Phan Đình Phùng, làm hư cả hình ảnh của một vị anh hùng dân tộc vùng Nghệ An Hà Tĩnh.
Vậy bạn thấy đó, cụ Đào đã giết ngài linh mục Trần Lục một lần nữa trong sách đúng không bạn ?
Ừ, có thể ngài linh mục Trần Lục là một nhân vật theo Pháp, nhưng từ bao giờ mà học giả cho phép họ giết một người Việt khác qua ngòi viết bịa đặt của họ ? Đó là sự ác độc của bọn hủ nho đúng không bạn ?
Nên mình phê bình cụ Đào là một học giả Việt ẩu, dốt, và láo khi viết về tích này. Cụ chả khác bọn Văn Thân thời ấy. Bọn Văn Thân ác trong ánh mắt, trong hành động, còn cụ Đào là ác trong ngòi bút vô trách nhiệm của cụ đấy.
Bạn không đồng ý ư, bạn cứ lên tiếng.
****
2. Nhân vật thứ hai là ngài Kinh lược sứ Bắc Kỳ Nguyễn Chính
Trong mục Ra làm quan, cụ Đào viết "Vua Tự Đức thương cụ là người cương trực, sau ngài giáng chỉ phái cụ làm quan Khâm mạng ra thanh tra tình hình quan lại ở Bắc kỳ. Cụ đi thanh tra rồi, dâng sớ về tâu vua, hạch tội ông Thiếu bảo Nguyễn Chánh, Kinh lược Bắc kỳ, chỉ ôm tiết việt vua ban làm món đồ bày trước mặt cho oai vệ, còn sự lợi hại của dân gian, thật chẳng để tâm gì tới. Vua Tự Đức truyền cho cụ thâu lấy tiệt việt của Nguyễn Chánh về, không cho làm Kinh lược nữa."
Điều này cũng lại là sự bịa đặt của cụ Đào Trinh Nhất.
Vì theo Đại Nam Thực Lục tập 08, thì sự triều đình cách chức Kinh Lược Sứ của ngài Nguyễn Chính chẳng liên quan gì đến quan Phan Đình Phùng cả. Mà đáng suy gẫm hơn, là chính ngài Nguyễn Chính đã được vua Tự Đức ra lệnh phải xét rõ sự việc tâu lên, và sau khi vua nghe xong, đã ra lệnh cách chức ngài Nguyễn Chính đấy chứ.
Vậy sự kiện này là sự kiện gì ? Đây là sự kiện thành Nam Định bị quân Pháp đánh và thất thủ, mà ngài Nguyễn Chính với chức Kinh lược sứ, đã được vua nhắc trước đây, đóng quân sát bên Nam Định để phòng hờ giúp đỡ nếu người Pháp đánh úp thành. Nhưng khi quân Pháp đánh, thì ngài Nguyễn Chính lại không dám dẫn quân đi giúp, nên thành ra, ngài bị đổ lỗi là một trong những nguyên nhân làm thành Nam Định mất vào tay người Pháp. Vì việc này mà vua Tự Đức yêu cầu chính bản thân ngài Nguyễn Chính xét và tâu lên, rồi vua quyết định cách chức ngài.
Mình xin trích đoạn Đại Nam Thực Lục tập 08 năm Quý Mùi, Tự Đức năm thứ 36 [1883] về sử kiện này như sau:
----
Nước Pháp phái tàu binh đánh ngay tỉnh thành Nam Định (ngày 18), quan tỉnh ấy chia quân chống cự, người Pháp đánh bắn cả ngày không hạ được. Ngày hôm sau quân Pháp đến sông Vị Hoàng, bắn vào trong thành, mà bộ binh sấn vào cửa Đông, bọn Tổng đốc Vũ Trọng Bình, Bố chính Đồng Sĩ Vịnh ở trong thành chống giữ, Đề đốc Lê Văn Điếm, án sát Hồ Bá Ôn ra ngoài thành đánh nhau với chúng, chống nhau từ giờ Mão đến giờ Ngọ. Lúc bấy giờ Kinh lược là Nguyễn Chính đóng quân ở xã Đặng Xá (thuộc huyện Mỹ Lộc) không dám đến cứu, Điếm chết trận, Ôn bị thương, quan quân vỡ tan, thành bèn mất. Việc ấy tâu lên.
Vua bảo rằng : Nước ấy mưu tính hạt Nam Định, bọn ngươi biết tình hình ấy đã lâu, phải tính toán phòng bị, lại đã cho Kinh lược Nguyễn Chính đem quân đến đóng để cùng nhau cùng giữ, thì mưu kế đã sẵn, người lại nhiều không hấp tấp, đơn hư như Hà Thành. Bọn ngươi chịu trách nhiệm uỷ thác mà như thế, hầu cho là cửa vua xa muôn dặm ư ? Hãy đợi rảnh việc sẽ xét nghĩ. (Sau giao cho Kinh lược Nguyễn Chính xét sự trạng tâu lên).
...
Quan Kinh lược Nguyễn Chính xét rõ việc Nam Định thất thủ tâu lên.
Vua dụ rằng : Nguyễn Chính làm hỏng việc đến thế, há lại khoan tha, cho giáng làm Quang lộc Tự khanh, sung chức Tán lý theo Thống đốc điều khiển, còn cờ tiết mao cho Thống đốc thu lại đem nộp ; Hoàng Tá Viêm lần lữa không được việc, giáng làm Tổng đốc ; các quan tỉnh ấy là Vũ Trọng Bình, Đồng Sĩ Vịnh cùng bọn lãnh, quản suất có trách nhiệm chống giữ đều cách chức, phái đi làm quân đi trước làm việc để chuộc tội, còn nhút nhát rút lui chút nào lập tức chém ngay. Đề đốc Lê Văn Điếm liều mình ở chốn chiến trường, khí tiết dũng cảm đáng khen gia tặng hàm Đô thống, cho thờ vào đền Trung Nghĩa để khuyến khích các quan võ địch với kẻ thù hết lòng tiết nghĩa ; Bát phẩm Nguyễn Bản là một sĩ nhân trong hạt, trước vì quyên tiền được thưởng hàm, đến nay có việc lại biết đem quân mộ vào thành theo quan quân chống giữ, bị chúng bắn chết, cũng là đáng khen, cho truy thụ hàm Tu soạn, thờ ở đền làng ; án sát Hồ Bá Ôn bị thương còn hơn người chạy trước, cấp cho 30 lạng bạc để điều trị.
----
Nên bạn thấy đó, ngài Nguyễn Chính bị phạt do không làm tròn bổn phận giúp đỡ quân triều đình trong trận mất thành Nam Định, chứ nào có phải do ngài Phan Đình Phùng đi giám sát rồi thấy ngài Nguyễn Chính "chỉ ôm tiết việt vua ban làm món đồ bày trước mặt cho oai vệ, còn sự lợi hại của dân gian, thật chẳng để tâm gì tới" mà tâu lên đâu ?
Và đáng ngờ hơn, là các quan Ngự sử thời Nguyễn chỉ giới hạn việc thanh tra của họ vào tầng lớp quan lại cai trị các vùng đất mà triều đình giao cho các quan này cai trị, chứ các quan Ngự sử không có trách nhiệm đi thanh tra quân đội đang đánh giặc ra sao cả. Nên làm gì có việc một quan khoa đạo như quan Phan Đình Phùng lại đi xem xét việc đánh giặc của võ tướng như cụ Đào miêu tả nhỉ ?
Vậy ở đây, có phải là cụ Đào đã giết ngài Nguyễn Chính qua ngòi bút vô trách nhiệm của cụ không bạn ?
Và đáng giận hơn, cụ Đào đã dùng lý do này, mà trong chương Thời Thế Tạo Anh Hùng, cụ Đào lại viết "Tổng đốc tỉnh Nghệ hồi ấy là Nguyễn Chính, vẫn còn ghi nhớ chuyện cũ, thù hiềm cụ Phan, hồi làm Ngự sử, đã dâng sớ hạch tội y làm Kinh lược Bắc kỳ, chỉ hư trương nghi vệ và tác oai tác phúc xằng, không chăm lo việc dân việc nước giữa lúc gian nan. Câu chuyện cũ này, một đoạn trên xa, chúng tôi đã nói. Vì sự hạch tội ấy vua Tự Đức bãi chức Kinh lược của Nguyễn Chính. Sau nhờ Bảo hộ phục chức, cho làm Tổng đốc Nghệ An. Nay bắt được anh cụ Phan, Nguyễn Chính toan chém tức thời cho đã cơn giận và trả thù xưa. Nhưng rồi tấm lòng mưu lập đại công biểu và ngừng tay lại, trong trí suy tín làm sao chiêu dụ được Phan Đình Phùng ra hàng, thì mình lập công lao với Bảo hộ to lớn, tự nhiên cái ngôi cực phẩm triều đình ở trong túi áo. Chừng nào chiêu dụ mà Phan Đình Phùng không chịu ra hàng thì bấy giờ sẽ giết Phan Đình Thông cũng chưa muộn. Nghĩ vậy rồi, Nguyễn Chính một mặt sai kẻ tâm phúc đi dò tung tích cụ Phan ở miền Hương Sơn, Hương Khê để dỗ cụ ra quy thuận.".
Nhưng theo Đại Nam Thực Lục Tập 09 thì "Tỉnh Nghệ An bắt được Phan Văn Thông (anh ruột Đình Phùng, nguyên là Viên ngoại Quản đốc chiếc tàu thuỷ bị cách chức, tự nổi loạn, xưng là Tham tán), chiểu lệ xử chém lập tức.".
Thế thì chẳng những không có vụ tư thù như mình đã nêu, mà ngài Phan Văn Thông, anh ngài Phan Đình Phùng, đã bị xử chém lập tức chứ có lấy đâu mà ngài Nguyễn Chính giữ lại rồi viết thư gọi hàng gì cho quan Phan Đình Phùng nhỉ ?
Thế hóa ra là cụ Đào đã gán cho cái ngài Nguyễn Chính, vì thù riêng mà giết anh ngài Phan Đình Phùng. Thế có phải là cụ Đào đã giết ngài Nguyễn Chính thêm một lần nữa không ?
Vậy mình khinh cụ Đào là học giả giết người vô trách nhiệm qua ngòi bút của mình, là có quá đáng không ?
****
Nên bạn thấy đó, trong 1 quyển Phan Đình Phùng, mà cả 3 sử kiện quan trọng lại là bịa đặt (1 - việc quan họ Phan đánh đòn linh mục Trần Lục, 2 - việc quan họ Phan đàn hặc ngài Kinh lược sứ Bắc kỳ Nguyễn Chánh, 3 - việc quan Nguyễn Thân thiêu và bắn xác tro ngài họ Phan xuống sông La Giang), thì bạn nghĩ khi mình đọc thêm nữa, mình sẽ tìm ra được bao nhiêu điều khác trong quyển sách đáng xấu hổ này ?
Rất có thể có bạn nêu lên rằng thời cụ Đào không có mạng, và cụ lại chịu khó viết vậy, ta nên cảm ơn cụ trước, còn điều cụ viết sai ta cứ chỉnh sửa từ từ.
Ừ, bạn đúng đấy chứ, nhưng bạn ạ, sau gần 80 năm quyển này được in ra, bạn có thấy nước Việt Nam ngày nay, có ai đã chịu khó nghiên cứu sách cụ Đào rồi cho ra một quyển khác phê bình những gì cụ Đào đã bịa đặt chưa ? Mà hình như ngược lại, người ta còn trắng trợn dựng lên cái gọi là bộ sách "Góc nhìn sử việt" để truyền lại kiến thức về sử cho giới trẻ Việt đấy. Mà nếu bạn bênh vực cụ Đào, thì bạn cho mình hỏi, vậy với những nhân vật lịch sử đã bị cụ Đào giết thêm lần nữa trong quyển Phan Đình Phùng:
. Ai sẽ giải oan cho ngài Nguyễn Thân ?
. Ai sẽ giải oan cho linh mục Trần Lục ?
. Ai sẽ giải oan cho ngài Nguyễn Chính ?
. Và bao nhiêu nhân vật khác đã bị chết thêm lần nữa dưới ngòi bút của cụ Đào Trinh Nhất trong quyển Phan Đình Phùng này ?
Rồi ai sẽ đứng trên bục giảng ở các ngôi trường có tên Phan Đình Phùng, để mà xin lỗi các em học sinh trường này là những sử kiện lịch sử trên liên quan đến ngài Phan Đình Phùng là sự "Lê Văn Tám" của cụ Đào Trinh Nhất ?
Rồi cả nước Việt mình có lỗi với người Nghệ An Hà Tĩnh không khi ta hô hào những sự "Lê Văn Tám" này, làm hư cả những gì rất thật về vị anh hùng dân tộc vùng An Tĩnh xưa ?
Và mình cảm thấy xấu hổ khi đọc bài viết này của tác giả Trần Thị Phương Hoa trên báo Văn hóa Nghệ An, khen cụ Đào Duy Nhất là "người viết sử kỳ tài" >> http://www.vanhoanghean.com.vn/…/dao-trinh-nhat-nguoi-viet-…. Cô khen rằng cụ Đào bỏ những 10 năm để tìm hiểu về lịch sử ngài Phan Đình Phùng để mà viết.
Không hiểu 10 năm "thực địa" ấy, cụ Đào đã làm gì, để rồi cụ "Lê Văn Tám" hành trạng ngài Phan Đình Phùng, thật đáng xấu hổ. Mà chứng nhân lúc ấy lẫn sử sách lúc ấy chắc đâu có thiếu ? Hay là cụ Đào không tin người Pháp lẫn sử sách, nên cụ tìm về xứ Nghệ An Hà Tĩnh và nhất nhất rằng chỉ người nhà quê, nghèo và dốt ở vùng ấy, là nói lại đúng về hành trạng ngài Phan Đình Phùng thời xưa cho cụ viết chăng ? Hoặc giả 10 năm ấy, cụ Đào chả làm gì cả, có khi cụ chỉ nằm hút thuốc phiện rồi bịa đặt ra cho sách bán chạy chăng ? Chả ai biết, nhưng ta chỉ biết là đến năm 2018 này, mình, một độc giả mê sử nhà Nguyễn, đọc và thấy bức xúc vì sự bịa đặt, hoặc nói nặng hơn, láo xược này của cụ Đào khi chấp bút quyển Phan Đình Phùng.
Mà một quyển sách như vậy, từ một học giả kỳ cựu như vậy, là sự trát trấu vào giới học thuật đấy bạn ạ. Vì viết như vậy là cách viết của bọn bồi bút, chứ không là cách viết của một người học giả.
Và mình mời luôn cô Trần Thị Phương Hoa lẫn vị GS văn học Nguyễn Đình Chú nào đó, suy gẫm luôn về lời đề nghị đáng buồn của họ trong bài viết trên mạng Văn Hóa Nghệ An trên, đó là "Một cuốn sử mỏng manh được viết ra cách nay hơn 70 năm mà gợi cho ta nhiều suy nghĩ. Khi nhận xét về cuốn Phan Đình Phùng của Đào Trinh Nhất, Giáo sư văn học Nguyễn Đình Chú có gợi ý nên đưa sách này cho học sinh, sinh viên đọc và thảo luận. Thiết nghĩ đây là một ý tưởng rất hay. Để học sinh thảo luận về các tình huống lịch sử là một cách tiếp cận thú vị trong giảng dạy lịch sử tại nhà trường hiện nay. Sách của Đào Trinh Nhất bày ra trước mắt ta vô số các tình huống, là một nguồn tài liệu quý tạo cơ sở bàn bạc, trao đổi, tranh luận."
Vì cô và thầy ạ, cô và thầy đã và đang đề nghị "rác hóa kiến thức" về ngài Phan Đình Phùng với các em học sinh đấy.
Mà không biết cô và thầy đã có bao giờ tự mình tra lại sử chưa ? Hay là cả 2 chỉ đọc rồi khen quyển sách này lên tới mây vì quyển này khen đầy vị "anh hùng dân tộc" của thầy và cô trong đó.
Mình đề nghị, thầy cô, là thế hệ trước, hãy "quét rác" trước rồi sau đó cho các em học sinh thảo luận cũng chưa muộn. Xin các thầy cô đừng đem rác của thế hệ của thầy cô, của mình, đến với cả những em học sinh và muốn chúng ngửi cả rác của tiền nhân. Sự viết dốt và láo của tiền nhân đất Việt, chưa bao giờ là đáng để cho người trẻ Việt Nam phải ngửi và học theo chúng.
Mình khinh hạng học giả viết láo. Vì nếu bọn lái buôn vô trách nhiệm tiêm thuốc vào gây ra ung thư chết người ngày nay ta đều ghét, thì sự ác độc ấy chỉ ảnh hưởng thẳng vào người tiêu dùng, đó chỉ là một thế hệ. Còn bọn học giả viết láo, núp bóng dưới cái gọi là "góc nhìn sử việt" hoặc "nâng cao sự yêu thích sử học", thì sự ác độc ấy, không chỉ ảnh hưởng một thế hệ người đọc, mà sẽ ảnh hưởng cả bao nhiêu thế hệ sau này, vì người đọc sẽ dạy lại cho con cái của họ, vì thầy cô sẽ dạy lại cho học trò, vì bạn bè sẽ chỉ dẫn cho nhau, đó là sự ác độc giết chết cả một dân tộc.
Nêu nếu mình khinh bọn lái buôn một, thì mình khinh bọn học giả viết láo trăm. Vì lái buôn là bọn vì đồng tiền mà sẵn sàng làm ác, đổi chục hoặc ngàn mạng người cho đồng tiền, đó là điều ai cũng hiểu.
Còn bọn học giả viết láo, đó là sự sẵn sàng giết chết cả một dân tộc dưới cái vỏ bọc "học giả". Đó là sự ác độc của bọn người học giả hủ nho, mà bọn hủ nho này, là bọn người lúc nào cũng cho rằng mình là hạng ngồi trên và dạy dân đấy.
Ừ, mình khinh cụ Đào - " Công cán ra chi mấy cột đồng. Ai muốn chép công, ta chép oán, Công riêng ai đó oán ta chung".
Và mình khinh cho những ai xem sử là cái nền để viết lung tung vào đấy.
Vì cọp chết để da, người ta chết để tiếng. Nên sử mà có viết, đừng viết láo và cho rằng cần bịa đặt để câu chuyện thêm hấp dẫn.
Vì viết như vậy là giết chết người ta một lần nữa trong sách.
Vì viết như vậy là gieo nỗi oan cho dòng họ người ta.
Vì viết như vậy là giết chết cả một dân tộc.
Vì viết như vậy là sự đáng xấu hổ cho cả một dân tộc đấy bạn ạ.
Mời bạn cứ tự nhiên phản luận.
Dĩ nhiên mình có thể sai, nếu có mời bạn lên tiếng để mình cùng học hỏi.
Regards
Brian
https://www.facebook.com/brian.wu.121772/posts/1971831316401154