Thursday, 6 October 2022

Có gì để Nguyễn Trung Tú giễu cợt?

 Nguyễn Trung Tú giễu BBC:

ĐÁNG CHẾT LẮM
- Tôi phải nằm sát mặt đất để tránh những viên đạn xuyên qua người. Còn người đàn bà đang đi lang thang kia là 1 kẻ tâm thần. Các bạn biết đấy, không ai muốn bắn người điên. Còn tôi, chắc chắn có rất nhiều người muốn bắn tôi nát như tổ ong.
(trích 1 đoạn tường thuật của phóng viên BBC từ chiến trường)
**
 

Không thấy Nguyễn Trung Tú cho biết y lấy ảnh và lời từ đâu.

Có thể tìm thấy cả hai bức ảnh (có ghi nguồn BBc)  ở đây: (https://www.walesonline.co.uk/lifestyle/tv/jeremy-bowens-brave-report-ukraine-23307930) 
Tên người phóng viên BBC là Jeremy Bowen. Bài báo (của Cathy Owen) trích lời tường thuật của Jeremy Bowen như sau:
  • Taking cover himself, Jeremy said: "There is a fair amount of incoming fire. Artillery fire. There are loads of civilians around. There is a lady with her dog following on.

    "Civilians were in the firing line, but the Russians might have been trying to take out active nearby Ukrainian artillery."

    Nguyễn Trung Tú lấy đoạn tường thuật kia ở đâu để nhét vào mồm phóng viên BBC ?



  • Bò đỏ, như mọi ngày, không buồn thắc mắc, lập tức nhao nhao:


    Dũng Hà
    Su khà. 😁


  • **
    Reply

  • Nguyen Thuy
    Đúng là 1 bầy giả dối, kg thể tin đc bọn này


  • Nguyễn Phạt
    Anh Nguyễn Trung Tú ơi cái này giống phim cổ trang mà đeo đồng hồ rolex nhỉ


  • Trần Thị Anh Hoa
    Nỗi nhục nhã của truyền thông phương Tây


  • Dao Thi
    Bẩn bựa cả bầy 😀😀😀


  • Hai Xuan Le
    Điều kiện chiến trường khắc nghiệt quá đi


  • Binh An Ha
    khó thế mà cũng bịa ra được


  • Mỹ Phú Nguyễn
    Giống phóng sự máo lửa của Táo Lọ trên chiến trường Syria ngày nào nhỉ...


  • Đo Quoc Son
    Lại nhớ chị gì ở Vờ Tờ Vờ.


  • tulane university video GIF


  • Nguyễn Thanh Nhạc
    Có câu: nhà văn nói láo, nhà báo nói ngoa mà


  • Khoa Trandang
    Sao lại có "ảnh thực tế" được nhỉ !?😁


  • Hung Dao
    Cứ chê báo Việt Nam nhưng báo Tây cũng hình ảnh giả , thông tin tuyên truyền sai lệch vô kể.


  • Anh Nguyen Ngoc
    “Bà ta đang xách đồ nghề cho tôi…”. Cắt mất đoạn này…!


  • Nam Nguyen
    Phiên bản phóng viên Lê Bình của Báo Bồn Cầu


  • Hoàng Đại Thành
    Chính là hắn!
    May be an image of 1 person and beard

    Someone is typing a comment...


    **

    Tuesday, 4 October 2022

    Lê Thế Mẫu có vấn đề về đọc hiểu chăng?


     

    Cách đây một tiếng FB Lê Thế Mẫu đăng:

    Chuyên gia kinh tế Peter Koenig dự báo trên báo “Global Research” số ra ngày 30/9/2022:
    “Xung đột vũ trang ở Ukraine sẽ tiếp tục cho đến năm 2030, kết quả là Ukraine sẽ mất một nửa lãnh thổ, còn EU sẽ không còn tồn tại vào thời điểm đó. Xung đột này có thể chỉ mang tính cục bộ, nhưng do sự can thiệp của Phương Tây đã trở nên toàn cầu, kết quả là nền kinh tế EU sẽ bị phá hủy”.
    Peter Koenig: Global Research, September 30, 2022
    ”The armed conflict in Ukraine will continue until 2030, as a result, Ukraine will lose half of its territory, and the EU will cease to exist by that moment. This conflict could have been local, but due to the intervention of the West, it became global, as a result of which the EU economy was destroyed.”
    Nhưng ông Peter Koenig nào có dự báo như thế! Tác giả đoạn trích trên là ông Viktor Orban, thủ tướng Hung-ga-ri.


    (https://www.globalresearch.ca/italy-hungary-eu-clash-nord-stream-destruction-ec-wantonly-planning-destroy-european-union/5795011)

    Có thể vào Wiki để tìm hiểu nhanh về Global Reasearch và ông chủ của nó (Michel Chossudovsky). Dễ hiểu tại sao họ đăng bài của Peter Koenig và hiểu luôn tại sao không ai dẫn lại bài đó.



    Monday, 3 October 2022

    Có gì để chạnh lòng?

    Nguyễn Trung Tú mỉa mai: 
     Mỹ  chưa bao giờ tuyên bố chấm dứt chiếm đóng nước Đức và trên thực tế vẫn đang chiếm đóng nước Đức.
    Ách chiếm đóng đã gần 80 năm và sẽ kéo dài vĩnh viễn, đừng có mơ tưởng gì nhé.

    **

    Sự thật là Mỹ, Anh và Pháp đã tuyên bố chấm dứt chiếm đóng Đức ngày 5 tháng 5 năm 1955 nhưng Nguyễn Trung Tú không biết hoặc giả vờ không biết. Tuyên bố của Mỹ, Anh và Pháp hôm 5 tháng 5 năm 1955 có đăng báo đàng hoàng nhưng Nguyễn Trung Túc không đọc hoặc giả vờ không đọc. Hoặc không biết, hoặc không đọc nhưng vẫn viết và nói như biết hết, đọc hết rồi.


    (https://www.theguardian.com/world/1955/may/06/germany.fromthearchive)

    Occupation Regime Ends

    Bonn, May 5

    The Federal German Republic became a sovereign State to-day ten years after the fall of Hitler's Reich. This event has been greeted throughout the country with restrained and sober approval, but there have been no national celebrations. After considerable discussion the Government decided that such celebrations should wait for the day when Germany is reunified and finally free.

    This morning the Allied High Commission met for the last time in the American headquarters in Mehlem and declared its own abolition. At the same time it signed a proclamation revoking the occupation statute and issued a short communiqué. The chair at this final meeting was taken by the doyen of the commission, the French High Commissioner, M. François-Poncet, who paid tribute on behalf of his colleagues to the work of all members of the commission and to the co-operation of representatives of all three countries.

    The commission promulgated two laws as the final administrative act of the Allied occupation. These were acts repealing all outstanding Allied High Commission legislation, including the functions of its law courts, which now cease to exist.

    Sir Anthony's Message

    At noon the British and French High Commissioners called on Dr Adenauer in the Palais Schaumburg, where they handed to him the instruments of ratification of the Paris Agreements ending the occupation regime. The British High Commissioner, Sir Frederick Hoyer-Millar, also delivered two messages to the Chancellor, one from the Prime Minister, Sir Anthony Eden, and the other from the Foreign Secretary, Mr Macmillan. In his message Sir Anthony welcomed Germany as an equal partner among the Western nations, and went on:

    "This happy outcome has called for much resolution. I should like to pay a tribute to the patience which you, Mr Chancellor, have shown and to the courage and statesmanship with which you have overcome the many difficulties you have had to face. Much remains to be done before the security of the free world is finally assured, but I know that we shall travel on this road together."

    M. François-Poncet also deposited the draft of the Saar agreement, and both he and Dr Adenauer added their signatures to those of President Coty and President Heuss.

    After the ceremony Dr Adenauer presided at a Cabinet meeting, where the text of a proclamation on Germany's newly won sovereignty was agreed. This proclamation, which was read in the Bundestag, declared the intention of the Federal Republic to take its place at the side of the free nations of the West and to commit itself wholeheartedly to the cause of freedom and democracy. The Federal Republic, it added, would do all in its power to free the Germans of the Soviet zone and those who were still detained as prisoners of war.

    The proclamation was read by the Speaker, Herr Gerstenmaler; and spokesmen of all the political parties made short addresses which, with one exception, expressed their approval. The exception was the speech of the Leader of the Opposition , Herr Ollenhauer, who said that this was no occasion for rejoicing. Germany, he declared, remained divided, and its real sovereignty would only be established when the country was reunified. At three o'clock this afternoon the red, black, and gold flag f the Federal Republic was formally hoisted on all public buildings in Bonn.

    This evening Sir Frederick Hoyer-Millar and M. François-Poncet presented their credentials as Ambassadors to President Heuss. (Dr Conant did not do so as since his appointment has not yet been approved by the United States Senate.)

    Status of Berlin

    The Western Allied Commandants in Berlin to-day issued a declaration on the status of the city to supersede the existing statement of principles and duties of the occupation regime there. Allied controls have been relaxed with a view towards ensuring the greatest possible degree of self-government for Berlin, which, owing to its geographical situation, cannot be given the sovereignty which it would automatically enjoy if it were part of the Federal Republic.

    The most obvious results of the ending of the occupation regime in Germany are as follows:

    1. Practical steps can now be taken to rearm Germany and to raise an army of twelve divisions. 2. The Federal Republic will enjoy full sovereignty and diplomatic independence and can open diplomatic relations with any country. 3. The Federal Republic secures full judicial sovereignty with the exception of immediate legal jurisdiction over members of the Allied armed forces. Allied military families and other nationalities in Germany come under German legislation. No Germans can in future be tried in Allied courts. 4. Displaced persons will no longer enjoy Allied protection. 5. All restrictions on industry, including aircraft production and the development of atomic power, are annulled. 6. All effective Allied legislation has been repealed, but one Allied law - that limiting the creation of industrial cartels - has been taken over by the Federal Government until it produces its own anti-trust legislation.

    Western European Union in Being

    Brussels, May 5

    The Western European Union came into being here to-day when Britain, France, and Germany deposited their ratification instruments with the Belgian Government. No ceremonies marked the handing in of the papers by diplomatic officials at the Foreign Ministry here. The four other member nations of the union had already completed the process of ratification. - Reuter.

     


    ** 

    Nếu quân Mỹ ở Tây Đức sau năm 1955 là quân chiếm đóng thì quân Liên Xô ở Đông Đức từ 1955 đến 1990 là quân gì?
    Đức có gì để chạnh lòng sau tháng 5 năm 1955?
     

    Đứa quanh năm bỏ phiếu trắng lại đi chạnh lòng hộ người cẩn ngôn.

    Monday, 26 September 2022

    BÁO CÁO CỦA ÔNG TÔN QUANG PHIỆT, PHÓ TRƯỞNG BAN THƯỜNG TRỰC QUỐC HỘI TẠI PHIÊN HỌP BAN THƯỜNG TRỰC QUỐC HỘI, NGÀY 23-1-1959 VỀ VỤ THẢM SÁT PHÚ LỢI (VĂN KIỆN QUỐC HỘI TOÀN TẬP TẬP I 1945 - 1960 )

     

    VĂN KIỆN QUỐC HỘI TOÀN TẬP TẬP I 1945 - 1960

     

    BÁO CÁO
    CỦA ÔNG TÔN QUANG PHIỆT,
    PHÓ TRƯỞNG BAN THƯỜNG TRỰC QUỐC HỘI
    TẠI PHIÊN HỌP BAN THƯỜNG TRỰC QUỐC HỘI, NGÀY 23-1-1959 VỀ VỤ THẢM SÁT PHÚ LỢI

     

    Thưa các vị đại biểu,

    Tôi rất lấy làm đau đớn và căm phẫn báo cáo trước Hội nghị Ban Thường trực Quốc hội và các đại biểu Quốc hội có mặt ở Hà Nội một tội ác mới mà đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai của chúng là tập đoàn Ngô Đình Diệm đã phạm ở miền Nam, một tội ác vô cùng dã man mà nói đến ai cũng phải ghê tởm, mà người có một chút lương tâm không thể tưởng tượng được. Tức là vụ đầu độc ở trại tập trung Phú Lợi giết hại hơn một ngàn chính trị phạm – một ngàn đồng bào ruột thịt của chúng ta – trong ngày 1-12-1958 vừa qua.

    *

    *      *

    Trại tập trung Phú Lợi thuộc tỉnh Thủ Dầu Một (nay chúng đổi tên là Bình Dương) cách thị xã tỉnh 4 cây số và cách Sài Gòn 33 cây số ở một vùng rừng hẻo lánh. Trại rộng 120 mẫu tây, xung quanh có tường cao 3 thước. Có một hệ thống đồn bốt gồm 12 tháp canh với một tiểu đoàn bảo an vũ trang đầy đủ và mật thám, cảnh sát bao vây xung quanh.

    Số đồng bào cả nam lẫn nữ (nữ có trên 1.000) cả già lẫn trẻ, có những em 2, 3 tuổi nữa, cả thảy gần 6.000 người gồm đủ các thành phần xã hội: lao động, trí thức, giáo sư, học sinh, tư sản dân tộc, các giáo phái, các nhân sĩ đã tham gia phong trào hòa bình Sài Gòn – Chợ Lớn năm 1954 và phong trào cứu tế nạn nhân năm 1955, cũng có những đồng bào không hề tham gia kháng chiến trước.

    Ở miền Nam Việt Nam có hàng ngàn nhà giam và trại tập trung thì trại Phú Lợi là trại lớn nhất.

    Để lừa bịp dư luận, che đậy những hành động khủng bố tàn sát đồng bào yêu nước ở miền Nam, bọn Mỹ - Diệm gọi các nơi này là “Trung tâm huấn chính” hoặc lớp “huấn chính”. Trại tập trung Phú Lợi được chúng gọi là “Trung tâm huấn chính trung ương”.

    Sát cạnh trại tập trung này Mỹ - Diệm đã tổ chức một sân tập bắn, hàng ngày có tiếng súng nổ, để che mắt nhân dân khi chúng bắn chết người hàng loạt.

    Hầu hết số đồng bào bị tập trung ở đây đều đã bị giam ở các nơi Côn Lôn, Biên Hòa, Chí Hòa, Thủ Đức, Bà Chiểu, Phú Quốc, Phú Lâm nay bị dồn về đó.

    Vì không có lý do để đưa ra tòa án xử tội anh chị em, nên chính quyền miền Nam đã áp dụng chính sách giam giữ lưu niên, đánh đập tàn nhẫn, ai chết thì bỏ. Chế độ trại tập trung vô cùng cực khổ. Mỗi ngày mỗi người chỉ được phát một ít cơm gạo mục ngâm nước vôi với một nhúm muối và cá khô mục nát. Nước uống bị hạn chế, chỉ phát từng lon nước lạnh. Có người hàng tháng không được tắm giặt một lần. Chỗ giam thì chật hẹp, xung quanh bị bít kín. Người nằm, ngồi, chen chúc nhau rất là nghẹt thở. Các bệnh nguy hiểm phát ra thường xuyên: kiết lỵ, phù thũng, sốt rét, ho lao. Thuốc men thiếu thốn, gia đình phạm nhân có gửi thuốc đến cũng bị tịch thu; ngày nào cũng có 5, 7 người chết, có tháng chết đến trên dưới 200 người.

    Thế mà bọn cảnh sát gác lại hàng ngày chửi mắng đánh đập các người bị giam giữ.

    Ở trong các trại giam chính quyền miền Nam lại tổ chức ra các cuộc “tố cộng” để tìm cớ đánh đập hãm hại đồng bào.

    Mặc dù ăn ở cực khổ, mặc dù bị hành hạ hàng ngày, mặc dù bị đe dọa dụ dỗ đủ cách, các anh chị em vẫn kiên quyết không chịu khuất phục Mỹ - Diệm, mà vẫn đoàn kết đấu tranh, giữ lấy tư cách con người, chống lại bọn phản bội quyền lợi dân tộc, quyền lợi Tổ quốc.

    Thấy không thể phá hoại được tinh thần anh chị em, và chưa thỏa mãn với cách để anh chị em chết hao chết mòn dần dần, bọn Mỹ - Diệm đã âm mưu giết chết hàng loạt anh chị em. Đó là nguyên nhân vụ thảm sát ngày 1-12-1958. Hôm đó như thường lệ, đến bữa ăn anh chị em cùng nhau ra ăn cơm. Nhưng vừa ăn xong thì ai nấy đều ôm bụng kêu la, nằm xuống dẫy dụa, có người thể chất yếu hoặc trúng độc mạnh thì chết lịm ngay.

    Cảm biết là nhà cầm quyền miền Nam bỏ thuốc độc, cả trại náo động kêu la ầm ỹ đòi bọn chúng mở cửa nhà giam cứu chữa.

    Nhưng bọn cai ngục đã được chỉ thị ra lệnh cho lính khóa chặt các cửa nhà giam, đồng thời bủa lính bao vây trại, canh giữ nghiêm ngặt các ngả đường ra vào.

    Một số ít anh chị em đã cố đu người lên xà nhà dỡ nóc nhà
    trèo lên kêu cứu, đòi chính quyền miền Nam phải đem thuốc men cứu chữa. Nhưng bọn Mỹ - Diệm đã cho lính bắn xả vào giết chết một số.

    Tính ra chỉ trong ngày 1-12 hơn 1.000 anh chị em đã bị chết rất thê thảm. Số còn lại thì nằm mê man bất tỉnh.

    Trong lúc anh chị em trong các trại giam kêu la ầm ĩ thì đồng bào xung quanh dò hỏi biết tin rất kinh hoảng và căm phẫn, nhiều người kéo nhau tản cư về phía Sài Gòn, Chợ Lớn.

    Đến ngày 2-12 thêm một số anh chị em nữa bị chết. Hơn 4.000 anh chị em còn lại đã nhất tề tuyệt thực đấu tranh đòi Mỹ - Diệm phải cứu chữa những người còn lại. Nhiều anh em cố gượng leo lên dỡ nóc nhà kêu cứu. Tiếng la thét vang dậy cả khu trại.

    Bọn Mỹ - Diệm lập tức điều động thêm về Phú Lợi một trung đoàn bộ binh bao vây chặt chẽ trại tập trung, lùng khắp các xóm làng lân cận, hạ lệnh giới nghiêm, cấm nhân dân tụ họp bàn tán.

    Chúng lại cho xe vòi rồng đến phun nước đàn áp cuộc đấu tranh. Từ sân tập bắn, hàng loạt súng liên thanh nổ dồn vào phía các nhà giam. Anh chị em đã yếu sức bị chết thêm một số, có anh chị em bị nước phun ngã từ trên xà nhà xuống gẫy tay chân hay vỡ sọ mà chết lập tức.

    Bọn Mỹ - Diệm muốn làm cho phi tang đã đưa dầu xăng phun vào trại và ném bùi nhùi đốt. Có một nhà giam bốc cháy, một số anh chị em còn sống bị chết thiêu. Nhiều xác chết từ hôm 1-12 đã bị cháy tiêu.

    Đồng bào xung quanh châu thành rất căm phẫn Mỹ - Diệm và thương xót cho các nạn nhân, đã mua thuốc men kéo đến đòi được giúp đỡ những người bị nạn. Các gia đình có thân nhân bị giam giữ rất là xao xuyến đã đòi các báo chí Sài Gòn cho biết tin tức. Nhưng bọn Mỹ - Diệm cố tình bưng bít không cho các báo đả động đến việc này.

    Muốn đánh lừa dư luận bọn Mỹ - Diệm cho tung tin là ở Bình Dương có bệnh ôn dịch, tù nhân bị bệnh mà chết.

    Nhưng ai cũng biết là nói láo, vì sau khi vụ này xảy ra, người ta đã đem cơm cho chó ăn thì chó chết, bỏ cho cá ăn thì cá chết. Cuối cùng chính quyền miền Nam lại tung tin là các tù nhân uống thuốc độc tự tử để đánh lừa dư luận. Nói láo nữa! đồng bào chúng ta ở miền Nam là những người yêu nước đã có một truyền thống anh dũng bất khuất, dẫu bị khổ sở dưới sự khủng bố của Mỹ - Diệm vẫn đấu tranh để sống, để đuổi Mỹ - Diệm ra khỏi miền Nam, để thống nhất nước nhà, không khi nào có cái tư tưởng tự sát. Luận điệu Mỹ - Diệm nhất định không lừa dối được ai, không lừa dối được nhân dân ta, không lừa dối được dư luận thế giới.

    *

    *           *

    Thưa các vị đại biểu,

    Những hành động điên cuồng của bọn Mỹ - Diệm chứng tỏ điều gì?

    Nó chứng tỏ rằng bọn đế quốc Mỹ cướp nước, bọn Ngô Đình Diệm bán nước không từ một thủ đoạn gì mà không dùng để duy trì quyền thống trị của chúng. Mấy năm nay do Mỹ xúi giục Ngô Đình Diệm đã gây ra rất nhiều tội ác. Những vụ tàn sát người kháng chiến cũ và đồng bào ta ở Vĩnh Trinh, Hướng Điền, Ngân Sơn, Chí Thanh, Mỏ Cày, Bình Thành, những cuộc khủng bố tra tấn đến chết người ở các trại tập trung Hòa Vang, Đại Lộc, ở các nhà lao Côn Đảo, Chí Hòa… đã gây căm thù sôi sục trong đồng bào cả nước. Những hành động dã man đối với chị Trần Thị Nhâm mà mọi người chúng ta đều biết đã phơi bày rõ rệt bản chất bất nhân phi nghĩa của bọn độc tài thống trị ở miền Nam. Đến vụ thảm sát Phú Lợi thì bộ mặt ghê tởm của Mỹ - Diệm đã đến cực độ. Tìm những ví dụ trong lịch sử chúng ta phải nghĩ đến thời Hítle với các trại tập trung như: Anschwitz – Birkenau Pawiack ở Ba Lan, Dachau ở Đức. Có khác là Hítle đã giết người trong thời kỳ chiến tranh. Nhưng Ngô Đình Diệm đã giết người hàng loạt trong thời kỳ hòa bình lập lại đã hơn 4 năm!

    Những hành động điên cuồng ấy không phải nói lên sức mạnh của Mỹ - Diệm đâu. Trái lại nó làm cho mọi người thấy thái độ của một kẻ yếu thế hoảng sợ làm liều mà thôi. Mỹ càng thâm nhập vào miền Nam, tình hình miền Nam càng bế tắc, nhân dân miền Nam càng căm thù mà đấu tranh thêm mãnh liệt. Thấy dư luận miền Nam và cả nước phản đối, Mỹ - Diệm đã báo thù bằng cách giết những người tay không, không những tay không, mà lại đã bị mất tự do, bị giam hãm trong trại tập trung. Có cái hành động nào hèn bằng cái hành động giết người ở trong nhà tù mà lại giết bằng cách bỏ thuốc độc vào bữa ăn!

    Chúng ta hãy tưởng tượng hàng nghìn đồng bào ruột thịt của chúng ta vì yêu Tổ quốc, yêu hòa bình, muốn thống nhất đất nước mà đã chịu giam cầm bấy lâu nay, đang cố chịu đựng mọi gian khổ để sống, để rồi được về với gia đình, góp phần xây dựng Tổ quốc, mong có ngày được thấy mặt Hồ Chủ tịch để thỏa lòng mong ước mấy lâu nay. Mà nay bỗng nhiên ăn phải thuốc độc của Mỹ - Diệm, ôm bụng kêu la, người thì trợn mắt, người thì sùi bọt miếng, ỉa đái lan tràn, nằm xuống giẫy giụa trên cứt đái, trên đồ ăn mửa ọe ra, rồi nằm chết gục ngay, xác này sắp trên xác khác. Kẻ ở trên sạp, kẻ ở dưới nền, kẻ còn thoi thóp thì cố bò ra cửa để kêu cứu! Ai mà cầm lòng được trước tình cảnh thê thảm như thế! Chúng ta tự hỏi: Mỹ - Diệm còn tàn ác đến mức nào nữa? Các đồng bào ta bị giam ở trại Phú Lợi còn sống lại đã có một số bị Mỹ - Diệm chuyển đi nơi khác nay còn sống hay đã chết? Rồi các đồng bào ta ở hàng ngàn nhà giam khác thì sao? Và toàn thể nhân dân miền Nam đang ở dưới ách thống trị của Mỹ - Diệm thế nào. Mối lo âu của chúng ta bao giờ mới hết, lòng căm phẫn của chúng ta lên đến mức nào?

    Chúng ta quả quyết rằng: những hành động tàn ác bỉ ổi của Mỹ - Diệm không làm nhụt trí đấu tranh của đồng bào miền Nam mà chỉ gây căm phẫn thêm cho đồng bào miền Nam, cho đồng bào toàn quốc.

    Hơn bốn năm nay Diệm theo lệnh của Mỹ đã bày ra trò tố cộng để tàn sát đồng bào miền Nam. Nhưng kết quả là càng tố cộng thì nhân dân ta càng đoàn kết đấu tranh và Diệm càng bị cô lập.

    Vụ thảm sát Phú Lợi cùng với các cuộc tàn sát khác chẳng những không cứu vãn được tập đoàn Ngô Đình Diệm, không dập tắt nổi phong trào đấu tranh của đồng bào miền Nam, mà trái lại nhất định càng làm cho lửa căm thù của nhân dân ta bốc cháy thêm mạnh, phong trào tố cáo tội ác Ngô Đình Diệm thêm kịch liệt.

    Nhân dân ta thấy thêm rõ Mỹ - Diệm đã hết bày trò giả nhân giả nghĩa, đã lòi mặt đại gian đại ác, đối với Mỹ - Diệm chỉ có một cách là tích cực và bền bỉ đấu tranh để đi đến tiêu diệt chúng.

    Ở đây chúng ta không nói đến việc tập đoàn Ngô Đình Diệm vi phạm Hiệp định Giơnevơ, chúng đã vi phạm Hiệp định Giơnevơ nhiều lần, chúng ta không lấy làm lạ nữa. Chúng ta cũng thừa hiểu Ngô Đình Diệm chỉ có thể duy trì thế lực bằng lừa phỉnh và đàn áp, lừa phỉnh không được thì đàn áp, điều đó cũng là tất nhiên. Điều mà chúng ta không thể tưởng tượng được là cũng là người, cũng là người Việt Nam mà lại mất lương tri đến chỗ dùng thủ đoạn hèn mạt giết hại đồng bào đã lọt vào trong tay mình rồi, đang bị giam giữ chặt chẽ với bộ đội, công an, cảnh sát vòng trong vòng ngoài, mà lại giết một lần đến hơn ngàn người!

    Trước cái tang đau đớn này, nhân dân cả nước ta biến đau thương thành sức mạnh càng phải quyết tâm đoàn kết chống lại dã tâm phản nước hại dân của Ngô Đình Diệm, phản đối đế quốc Mỹ can thiệp vào miền Nam nước ta.

    Chúng ta kêu gọi dư luận thế giới kịch liệt lên án hành động phản nhân đạo của chính quyền Ngô Đình Diệm.

    Bọn đế quốc Mỹ và tay sai của chúng càng hung hãn thì càng bị đông đảo nhân dân ta phản đối và nhất định càng mau đi đến chỗ thất bại nhục nhã.

    Để tỏ lòng thương tiếc các đồng bào ta đã bị nạn ở trại tập trung Phú Lợi, tôi đề nghị các vị đứng dậy mặc niệm một phút.

     

    Lưu tại Trung tâm Lưu trữ quốc gia III.
    (https://quochoi.vn/tulieuquochoi/anpham/Pages/anpham.aspx?AnPhamItemID=600)